Hai vết bầm tím với dấu răng, bây giờ trên mu bàn tay Hạ Thiên Tường muốn náo nhiệt bao nhiêu là náo nhiệt bấy nhiêu.
Tức giận nhìn, Tô Nhược Hân thật sự không biết nên làm gì anh.
Giống như có làm gì cũng không được.
Bông nhiên, trên eo nằng nặng, Tô Nhược Hân còn chưa kịp có phản ứng đã nghiêng người về phía trước, bị người đàn ông kéo vào lòng.
Sau đó, dù cô có vặn vẹo thế nào thì cũng không thể trốn ra khỏi hai cánh tay đang giam cầm cơ thể cô như cái kìm của anh.
Cuối cùng, Tô Nhược Hân mệt mỏi.
Cứ thế mệt mỏi dựa vào người Hạ Thiên Tường, cô nhắm mặt lại ngửi hơi thở nam tính trên người anh, anh cứ thế ôm cô không nhúc nhích.
Thời trôi qua từng phút từng giây.
Tất cả nỗi tức giận cứ vậy lặng lẽ giải toả trong cái ôm yên lặng của người đàn ông.
Cho đến khi xe ngừng lại, lúc ấy Tô Nhược Hân mới nhớ ra một chuyện: “Hạ Thiên Tường, hình như quên báo cho Trần Sang biết là chúng ta đến gặp anh ta rồi.”
Lúc nói xong câu này cô nhớ ra, sau đấy nhỏ giọng nói: “Hình như chúng ta cũng chưa hỏi anh ta đang ở đâu?”
“Ở đây Hạ Thiên Tường chỉ ra ngoài xe, thu hút Tô Nhược Hần quay đầu ra nhìn.
Trước mắt là một toà biệt thự.
Trang trí bên ngoài cổ kính, ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố T này, toà biệt thự này không hề kém biệt thự ở khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn của ông cụ Tăng, chỉ có đắt hơn chứ không thể rẻ hơn.
“Trần Sang ở đây?” Tô Nhược Hân tưởng Anna gọi Trần Sang đến đây để bắt cô, chắc chắn anh ta sẽ ở mấy chỗ như khách sạn, dù sao thì đối với anh ta thành phố T chỉ là một nơi trung chuyển.
Không ngờ, Trần Sang còn có biệt thự ở thành phố T.
“ÙỪ” Hạ Thiên Tường xoay người xuống xe, Tô Nhược Hân xuống xe chờ anh đi đến, tò mò hỏi: “Anh biết anh ta ở đây lâu rồi à?”
Nếu không, từ khi bọn họ quyết định đến chỗ này gặp Trần Sang, Hạ Thiên Tường chưa từng rời khỏi cô giây nào, vậy nên chắc chán Hạ Thiên Tường không hề gọi điện hẹn trước với Trần Sang.
“Biết” Hạ thiên Tường không hề giấu giếm, biết là biết. H “Hai người… Còn liên hệ?” Đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua, bản thân chỉ lo thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm nên cô quên mất hỏi Hạ Thiên Tường tìm thấy cô kiểu gì.
“Có, Trần Sang là người thông minh, anh ta biết người lúc trước cứu mình không phải Anna, sau khi biết anh đang tìm kiếm em khắp thành phố thì anh ta đã chủ động liên hệ bảo anh đến đón em.
“Thậm chí, anh ta còn khai ra Anna?” Nhớ lại tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, Tô Nhược Hân phát hiện nôi nghi ngờ trong lòng cô ngày càng nhiều.
Ngày hôm qua cô chỉ lo nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi của Trần Sang, chỉ lo bồi thường cho Hạ Thiên Tường vì cô đổ oan cho anh, nên mới quên hỏi mọi chuyện.
TH “Sau đó, anh dẫn cả ba anh đến đấy?”
“Đúng vậy” Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng gật đầu, nâng tay lên ra hiệu cho Tô Nhược Hân khoác lên.
Tô Nhược Hân nhìn cánh tay cong lên của người đàn ông, hừ lạnh một tiếng: “Không cần.”
Cô còn đang tức giận đấy.