“Chờ đó, em sẽ giúp anh ngay.” Tô Nhược Hân nói xong thì mở cái ba lô nhỏ của mình, lấy bao kim châm cứu ra.
“Bây giờ em bắt đầu này, anh đừng nhúc nhích”
“Ừ” Hạ Thiên Tường ngoan ngoấn dựa vào lưng ghế, không tiếp tục di chuyển cơ thể nữa.
Tô Nhược Hân cầm kim bạc trong tay, cắm từng kim một xuống.
Đầu tiên là đầu.
Lúc đến ngực, cô mới phát hiện mình gặp rắc rối rồi.
“Hạ Thiên Tường, phải cởi áo ra mới châm được.’ Mấy cái kim này đều phải cắm vào chỗ ngực. Nói đến chuyện cởi áo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân không kìm được xấu hổ mà đỏ lựng.
Bởi vì cô biết rõ giờ phút này ngay cả năng lực cởi áo Hạ Thiên Tường cũng không có.
Thế nên dù cô có báo cho anh biết thì cũng vô ích thôi, cô phải cởi áo cho anh mới được.
“Anh không cởi được. Em cởi cho anh đi.”
“Được rồi, không phải em đang giở trò sàm Số gì đâu nhé, em là đang giúp anh thôi.”
“Em cứ giở trò đi.”
Tô Nhược Hân cạn lời. Đến lúc này rồi mà anh còn muốn đùa giốn cô: “Anh còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác tê dại đau nhức toàn thân này phải không? Có tin bây giờ em xuống xe luôn mặc kệ anh không?”
“Nhược Hân sẽ không làm vậy đâu. Nhược Hân là người lương thiện nhất mà.” Hạ Thiên Tường thấy dáng vẻ một hai đòi xuống xe của Tô Nhược Hân thì dịu dàng dỗ dành.
Tô Nhược Hân trợn mắt liếc anh một cái: “Chờ đó, em cũng không muốn để anh không động đậy nổi ở lại trên xe rồi bị người ta giết mất. Vậy chẳng phải trước đây em cứu anh vô ích rồi à.” ] “Ừ, nói rất đúng, em làm đi”
Tô Nhược Hân lại ngẩng đầu lên liếc Hạ Thiên Tường một cái. Mỗi lần nhìn mặt anh ở khoảng cách gần thế này, cô luôn nghĩ anh đẹp trai quá đi.
Đàn ông mà đẹp như vậy thật đúng là một yêu tỉnh thuần chủng mà.
Bàn tay nhỏ bé của cô dừng lại trên cổ áo Hạ Thiên Tường, bắt đầu mở nút áo cho anh.
Một nút.
Hai nút.
Lồng ngực của người đàn ông ngay lập tức rơi vào tầm mắt cô.
Thật ra thì cũng không phải cô chưa từng thấy cơ thể anh.
Cô thấy vài lần rồi.
Chỉ là chưa từng đối mặt với cơ thể của người đàn ông này trong một không gian chật hẹp như khoang xe thế này.
Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy tìm mình đập càng lúc càng nhanh.
Làn da màu bánh mật của người đàn ông gần ngay trước mắt cô, mỗi tấc da thịt đều toát lên sự nam tính, gợi cảm.
Thế nên cô cứ vậy mà ngẩn người nhìn ngực anh hồi lâu.
Mãi đến khi một ánh đèn neon cực sáng lóe lên ngoài cửa sổ xe, Tô Nhược Hân mới tỉnh lại: “Hạ Thiên Tường, em châm đây.”
“Từ từ cũng được, có thể nhìn thêm hồi nữa rồi châm cũng không muộn.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại cất giọng khàn khàn, quyến rũ từ trên đỉnh đầu cô.