“Sao, cô sợ à?” Minh Lan phách lối đón đầu, lúc này cô ta đã đinh ninh rằng Hạ Thiên Tường chán ‘Tô Nhược Hân rồi, chỉ chơi đùa theo học lái xe với cô, tiện thể tán tỉnh cô gái xinh đẹp như cô ta mới là mục đích.
Vốn dĩ Tô Nhược Hân sợ hãi, nhưng khi đối diện với giọng điệu khiêu khích của cô ta, cô lập tức có dũng khí, thua người không thua trận, đầu tiên mình không được loạn trận tuyến của mình. Cô trợn mắt nhìn Hoàng Minh Lan, hờ hững đáp: “Mười giờ tối gặp. Đừng quên mời mấy cao thủ để thi đấu nhé.”
Tô Nhược Hân căn răng nói xong, bèn đi về phía chiếc McLaren GT của Phương Tấn.
Kết quả cô vừa định đi về phía ghế phụ thì Hạ Thiên Tường đã cản lại: “Em lái xe đi.”
“Em lái á?’ Tô Nhược Hân chỉ vào mũi mình, mặt đần ra.
Con đường mà cô sắp lái hoàn toàn khác con đường đã tập lúc ban đầu. Đoạn đường tập lái và sát hạch đều có biển báo những tay mơ mới lái xe như cô có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vì vậy thông thường những người lái xe trên đoạn đường đó đều sẽ tự giác tránh ra khi thấy chiếc xe có gắn biển “xe tập lái”.
Nhưng dù cô có gắn biển “xe tập lái” lên chiếc xe của Phương Tấn thì cũng chẳng có ai tin đó là xe tập lái.
Có ai lấy một chiếc siêu xe như thế tập lái bao giờ.
Chiếc xe gần bảy tỷ chính là siêu xe trong mắt người bình thường.
Vì vậy, bảo cô lái xe trên đoạn đường mà người khác không tránh né nữa, cô không khỏi hốt hoảng.
“Lần nào em cũng sợ, nhưng em đều khắc phục được hết. Nhược Hân, em lái đi.”
“Vậy nếu em đụng hỏng thì làm sao?” Lái xe trên đường lớn không giống như lái xe trên sân tập.
Những biển báo trên sân tập đều được chế tạo đặc biệt, nếu không may đụng phải chúng cũng không làm xe hỏng hỏng, nhưng nếu cô đụng vào xe của người khác hoặc người đi đường thì không đơn giản như đụng phải biển báo nữa, đó là chuyện liên quan đến mạng người rồi đấy.
Hạ Thiên Tường không sợ nhưng cô sợ.
Mạng người không phải trò đùa.
“Có anh ở đây, em cứ thả lỏng mà lái, chỉ cần em yên lặng nhẫm lại những nội dung mấu chốt mà anh đã dạy cho em là được. Em yên tâm, anh vẫn luôn ở trên xe mà.”
Câu này đang nhắc nhở Tô Nhược Hân, có anh ở đây thì sẽ luôn nhìn chằm chằm cô, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cho nên chỉ cần chỗ cô xảy ra vấn đề, Hạ Thiên Tường sẽ ra tay xử lý ngay.
Tô Nhược Hân nghĩ thế bèn thả lỏng, bắt đầu khởi động xe.
“Đi đâu?”
“Em muốn ăn gì?” Hạ Thiên Tường như biết Tô Nhược Hân đói bụng, bây giờ chỉ muốn lấp đầy bụng cô.
“Bánh gạo cuộn và thịt hầm, Hạ Thiên Tường, anh đi ăn vặt với em nhé.” Khi nói đến hai chữ “ăn vặt”, suýt nữa cô đã chảy cả nước bọt.
Lâu lắm rồi cô chưa ăn nó, thèm quá đi mất.
“Được.” Hạ Thiên Tường ấm giọng gật đầu.
“Em chọn địa điểm nhé”
“Được”