Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Cần nghe Tô Nhược Hân thừa nhận cô chính là người mà Trần Minh đã hẹn trước và bây giờ cần trang điểm thì hận không thể xé xác Tô Nhược Hân ra.

Tô Nhược Hân này lúc nào cũng quấy phá bà ta.

Tô Nhược Hân khinh thường liếc mắt nhìn từ đầu đến chân Hướng Cần một lượt sau đó tiến lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Bà Mai xịt nhiều nước hoa như vậy, có lẽ mùi mà ông Mai quen ngửi là mùi nước hoa chứ không phải mùi hương vốn có trên người bà đâu nhỉ.”

“Cô… Cô tránh ra.” Âm cuối của Tô Nhược Hân còn chưa dứt, Hướng Cần đã lùi nhanh về phía sau cứ như Tô Nhược Hân là con thú dữ hay dòng nước lũ gì đó vậy.

“Ha ha, vậy là được rồi, hẹn gặp lại.’ Thấy Hướng Cần lùi về phía sau, Tô Nhược Hân bèn kéo Dương Mỹ Lan đi về phía Trần Minh.

“Này, Tô Nhược Hân, cô đứng lại đó cho tôi, đứng lại đó.”

Tô Nhược Hân không thèm để ý đến Hướng Cần. Bước chân chậm rãi của cô thể hiện sự khinh thường đối với bà ta.

Hướng Cần ở phía sau thấy Tô Nhược Hân như vậy thì đột nhiên nhớ tới chuyện Tô Nhược Hân thông thạo y thuật. Vẻ mặt bà ta không khỏi tái nhợt: “Tô Nhược Hân, tốt nhất là cô nên ngậm chặt miệng lại đi. Tôi nói cho mà biết, cho dù cô có ơn cứu mạng Hạ Thiên Tường đi chăng nữa thì cũng vô dụng thôi. Người có ơn cứu mạng không có nghĩa là vợ chưa cưới, càng không phải vợ Hạ Thiên Tường.

Đêm nay chủ tịch Lục mời cả nhà chúng tôi tới làm khách ở biệt thự lưng chừng núi chính là muốn bàn bạc chuyện cưới xin của Diễm Tinh nhà tôi cùng Thiên Tường đấy. Hừ, chờ đến khi quyết định được lễ đính hôn của Diễm Tỉnh và Thiên Tường rồi, tôi nhất định sẽ để Diễm Tinh tự mình đến cửa cảm ơn cô lúc trước đã cứu Thiên Tường. Nếu không nhà họ Mai bọn tôi cũng sẽ không có được đứa con rể tài giỏi như vậy, ha ha ha.”

Mai Diễm Tỉnh càng nói càng đắc ý, bởi vì ngay vừa rồi khi cô ta nói ra những lời này, rõ ràng cô †a đã thấy Tô Nhược Hân dừng chân và cơ thể Tô Nhược Hân hơi lảo đảo.

Tô Nhược Hân chỉ dừng lại một chút rồi lại đi tiếp: “Bà Mai, bà vẫn nên quan tâm đến việc làm thế nào để khử mùi viêm cánh trên người mình đi, xịt nhiều nước hoa không những không khử được mùi mà ngược lại nó sẽ chỉ ngày càng nặng mùi hơn. Đến lúc đó, ông Mai tìm bồ nhí để thay thế bà chỉ còn vấn đề thời gian thôi.”

“Cô… ” Nghe thế, sắc mặt Hướng Cần tái nhợt, bà †a rất muốn xông lên cãi nhau với Tô Nhược Hân, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của những người khác trong đại sảnh, không hiểu sao bà ta lại cảm thấy mùi trên người mình thật sự rất nồng. Sau đó, bà ta vội vã rời khỏi studio của Trần Minh.

“Tô Nhược Hân, cái bà vừa nấy có mùi viêm cánh thật à?” Dương Mỹ Lan nghi ngờ hỏi, cô ta chỉ ngửi được mùi nước hoa nồng nặc.

“Ừm, còn bị nặng nữa ấy, cũng phải bệnh hơn 20 năm rồi.”

“Trời ơi, bảo sao mỗi lần bà ta đến chỗ đến tôi trang điểm, mùi nước hoa trên người tuy rất nồng, nhưng tôi vẫn ngửi thấy trên người bà ta có mùi gì rất lạ. Hóa ra là bà ta bị hôi nách.” Nghe thế, Trần Minh cũng bắt đầu buôn chuyện.

“Trần Minh, đừng bảo với tôi là bà ta chưa bao giờ cho nhà tạo mẫu các anh cạo lông nách đấy nhé.”

“Cô nói đúng rồi đấy, rất nhiều phụ nữ có thói quen cạo lông nách, nhưng bà ta thực sự… không có.”

“Trần Minh, dạy tôi trang điểm đi, dạy tôi cách trang điểm hợp với tôi đi.” Tô Nhược Hân ngồi trên ghế trang điểm, không muốn nhắc đến bà Mai nữa, bởi vì lúc này đây trong đầu cô đang rất rối. Tất cả là do lời khiêu khích vừa nãy của bà Mai.

Tối nay, Lục Diễm Chi sẽ tổ chức một bữa tiệc tại biệt thự ở sườn núi để mời người nhà họ Mai đến bàn bạc về lễ đính hôn của Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh.

Cô không muốn để ý đến những gì Mai Diễm Tinh nói, nhưng những lời đó dường như đã bén rễ, ngày càng đâm sâu vào trái tim cô, mang theo gai đâm, khiến tim cô đau đớn nhức nhối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK