Nếu như vậy, tốc độ trả nợ sẽ có thể nhanh hơn, nếu không thì cô sẽ sống trong cảnh mỗi ngày đều lo lắng vì nợ quá nhiều tiền.
“Không, cuối tuần sẽ khác.” Bất giác, Hạ Thiên Tường cũng bắt đầu mặc cả.
Vừa nghe nói cuối tuần sẽ khác, Tô Nhược Hân liền bật cười, lần này cô sẽ không bao giờ để mình bị Hạ Thiên Tường lừa nữa: "Hạ Thiên Tường, tôi có thể ở bên anh vào cuối tuần, nhưng anh ngủ trong phòng ngủ của anh, còn tôi ngủ ở phòng khác, nếu không thì chuyện này miễn bàn.” Khi thảo luận về vấn đề này, trong lòng cô có chút hơi dao động, tất nhiên không phải vì điều gì khác ngoài miếng ngọc bội đang thấp thoáng như muốn thoát ra khỏi cổ áo của anh.
Giống như trong căn nhà gỗ ngày hôm đó, nó lộ ra khỏi cổ áo của anh, ngay lập tức đã nắm lấy trái tim cô.
Cô rất yêu miếng ngọc bội đó.
Giây phút cô nhìn thấy nó, mắt cô ngay lập tức sáng lên, nóng lòng muốn chiếm lấy nó.
Tuy nhiên, dựa vào tiếng tăm của Hạ Thiên Tường, cô đương nhiên biết rõ về anh.
Anh khôn khéo như vậy, đến mức chỉ dùng một bộ quần áo mà cũng có thể đưa cô vào bẫy, vậy nên chuyện cô muốn có miếng ngọc bội của anh là điều tuyệt đối không thể.
Thế nên cô chỉ có thể thỉnh thoảng nghĩ về nó.
Cũng chỉ có thể “nghĩ” mà thôi.
Hạ Thiên Tường do dự một chút, nhưng khi bắt gặp ánh mắt long lanh cứ nhìn chằm chằm vào cổ mình, anh khẽ gật đầu: "Được."
Hạ Thiên Tường vừa dứt lời, cửa xe ngay lập tức được mở ra, Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó liếc nhìn phía trước và phía sau một dọc xe, khom lưng cúi người ngồi vào: "Lái xe đi."
"Brừm... brừm…" Quả nhiên, ngay khi chiếc Bugatti Veyron vừa khởi động, những chiếc xe nối đuôi nhau tạo thành một hàng dài phía sau bấm còi inh ỏi.
Ánh mắt Tô Nhược Hân dừng ở kính chiếu hậu, có người đang chạy giữa hai bên hàng xe, vừa chạy vừa la hét gì đó, vẻ mặt có vẻ rất lo lắng.
"Đợi một chút."
Hạ Thiên Tường-người lần đầu tiên được làm "tài xế" quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân, sau đó đạp chân phanh ra hiệu muốn dừng lại với xe phía sau.
Nếu Tô Nhược Hân muốn dừng xe thì dừng xe.
Tắc đường cũng phải dừng.
Sở dĩ anh đạp phanh là vì không muốn những người lái xe phía sau mắt mù đâm vào chiếc Bugatti của mình.
Người đàn ông kia đã chạy tới phía sau xe, Tô Nhược Hân bước xuống xe thì nghe thấy anh ta hét lên: "Mau lái xe đi nhanh đi, vợ tôi đau đầu buồn nôn, sắp không ổn rồi, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, làm phiền mấy người lái xe nhanh một chút…"
Tô Nhược Hân xin lỗi, là do cô mà Hạ Thiên Tường mới lái xe chậm như vậy, dẫn đến tình trạng tắc đường từ nãy đến giờ.
Nếu người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì không may thì đó là lỗi của cô.
“Chú, có thể để cháu khám thử được không?” Nghĩ đến những y thuật mà mình đã tích trữ trong đầu, Tô Nhược Hân chỉ muốn chữa bệnh cứu người, cũng có thể coi như là bù đắp cho việc gây nên tình trạng tắc đường của bản thân.
"Hứ, cô khám cho vợ tôi gì chứ? Cô có thể tiêm hay kê thuốc cho vợ tôi uống không? Dù cho có thể thì trên tay cô cũng không có gì cả, phía trước không có xe, hóa ra là xe của mấy người làm tắc đường, vợ của tôi… nếu như... tôi sẽ liều mạng với cô." Người đàn ông quát lên, vung nắm đấm tay hướng về phía Tô Nhược Hân.
Cô cảm nhận được một luồng gió hướng về mình.
Thật ra Tô Nhược Hân có thể tránh cú đấm đấy rất dễ dàng.
Nhưng cô nghĩ rằng vì mình là nguyên nhân gây nên tình trạng tắc đường, dẫn đến việc người đàn bà đang bị bệnh kia phải kéo dài thời gian đến bệnh viện, vì vậy cô chỉ đành nhắm mắt mặc cho người đàn ông đó đánh.
Nhưng… một giây trôi qua.
Hai giây trôi qua.
Tô Nhược Hân không hề có cảm giác cơ thể mình bị đau.
Cô kinh ngạc mở to mắt, lúc này mới thấy cánh tay của người đàn ông đó đã bị Hạ Thiên Tường tóm lại.
“Mấy… mấy người làm tắc đường mà còn ngang ngược như vậy, nếu như vợ tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ liều mạng với mấy người.” Người đàn ông quát lớn, càng lúc càng trở nên kích động hơn.
Tô Nhược Hân không ngờ đến việc Hạ Thiên Tường cũng bước ra khỏi xe theo cô, thậm chí còn kịp thời bảo vệ cô.
Lúc này, thiện cảm của cô đối với anh đột nhiên tăng lên một chút.
Nếu như anh không lừa cô về số tiền của bộ đồ màu đỏ hoa hồng kia thì sẽ càng có thiện cảm hơn.