Ngoại trừ Tô Nhược Hân ra, không ai có thể cứu được ông ta và Mạnh Tiệp Dư.
Nhưng còn Mạnh Tiệp Dư, bây giờ ông ta không còn dám cầu cạnh thay cho Mạnh Tiệp Dư nữa.
Nếu không thì dù có cố gắng tẩy thế nào cũng không tẩy trắng được, chỉ có thể càng tô càng đen.
“Ơ, ông nói thế nào thì cứ thế nấy như thế thì tôi mất mặt biết bao, tôi không đồng ý, bác tài, lái xe đi” Tô Nhược Hân phớt lờ Ngô Dịch An và bảo tài xế nhanh chóng lái xe.
Phòng khám phải quay lại, nhưng cô không thể mới nói như vậy đã quay lại được, sau khi trải qua chuyện lần này, cô cũng không muốn làm quả hồng mềm mặc cho người ta giày xéo nữa.
Vì vậy, cô không làm.
“Tô Nhược Hân, đừng đi, cô không thể đi, nếu cô đi thì sẽ chết người đấy.” Ngô Dịch An sốt ruột.
“Thật ngại quá, mạng tôi chưa chết được.”
“Là lỗi của tôi, là tôi gian xảo là tôi vô sỉ, Tô Nhược Hân, cô nhất thiết đừng đi.” Ngô Dịch An vẫn quỳ tại chỗ, lúc này muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Thấy xe của Tô Nhược Hân đã khởi động, ông ta vội vàng kêu lên: “Mạnh Tiệp Dư cũng đến rồi, ít nhất sau khi cô ta dập đầu với cô thì cô rời đi cũng không muộn mà”
Tô Nhược Hân quay đầu lại đã nhìn thấy Mạnh Tiệp Dư ra ngoài muộn hơn Ngô Dịch An đang đi đến.
Phong thái nho nhã và quần áo tỉnh tươm ban đầu dường như vào lúc này đã trở thành dĩ vãng.
Khi vội vàng băng qua đường, cô ta đã suýt bị ô tô đâm vì vượt đèn đỏ.
Tuy nhiên Tô Nhược Hân không mảy may thông cảm cho cô ta, cô ta đáng đời, cô ta mới là kẻ đầu sỏ của toàn bộ chuyện hôm nay.
“Mạnh Tiệp Dư, cô mau tới đây.” Ngô Dịch An thấy Tô Nhược Hân nhìn về phía Mạnh Tiệp Dư thì vội vàng thúc giục Mạnh Tiệp Dư đi tới, bây giờ hai người đều phải không sá gì làm được bao nhiêu cứ làm bấy nhiêu, như vậy có lẽ có thể tự cứu lấy sự nghiệp của bản thân.
Mạnh Tiệp Dư trừng mắt nhìn Ngô Dịch An, hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía taxi của Tô Nhược Hân, sau đó độc mồm độc miệng nói: “Không phải nói cô có nhà có xe sao? Vậy bây giờ còn muốn bắt taxi làm gì? Quả thật không có đẳng cấp mà.”
“Có ô tô thì nhất định phải lái xe sao? Họ Mạnh kia, quan niệm này của cô quả thật quá hạn hẹp.” Tô Nhược Hân cười nhạt, giờ phút này cô có thể cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là chó cùng rứt giậu, tức đến bại hoại từ trên người Mạnh Tiệp Dư, nói xong, cô dứt khoát nói với bác tài: “Lái xe.”
Chiếc taxi lái đi ngay lập tức.
Trong gương chiếu hậu, phó giám đốc Ngô túm lấy cổ áo của Mạnh Tiệp Dư: “Mạnh Tiệp Dư, cô không muốn sống thì cứ đâm vào xe mà chết, đừng có hại tôi thêm nữa, từ giờ trở đi chúng ta đường tôi tôi đi đường cô cô đi, tới chết cũng không qua lại với nhau, tôi cũng không quen biết một người phụ nữ như cô.”
Ông ta không bao giờ ngờ rằng người phụ nữ này lại thực sự là một yêu tinh hại người.
Giám đốc Vương và Mạc Tử Đơn đã gọi điện để cảnh báo họ, nhưng Mạnh Tiệp Dư vẫn khiêu khích ‘Tô Nhược Hân, điều này có nghĩa là cô ta không muốn sống nữa chứ còn gì?
Tại sao ông ta lại để ý đến một người phụ nữ chỉ biết rước lấy phiền toái cho ông ta không chứ?
“Ngô Dịch An, ông mới không muốn sống, xảy ra chuyện mà một người đàn ông như ông không biết cách giải quyết, đã vậy còn nói ra những lời thế này, ông thật sự không phải là đàn ông mà.”
“Bốp”, Mạnh Tiệp Dư còn chưa nói xong, Ngô Dịch An đã tát cô ta một bạt tai.