Dường như việc làm lúc đó là để chừa đường lui cho giờ phút này vậy.
Vì không để lại lời nhắn, nên cô không chịu thừa nhận rằng mình muốn trả lại đồ cho Hạ Thiên Tường.
Không phải cô sợ anh, mà là cô biết những thứ này trong mắt anh thực sự chẳng là gì cả.
Nhưng cô trả lại cho anh tức là một kiểu xa cách.
Mà sự xa cách này chính là một loại tổn thương.
Tổn thương này khiến cho cô và Hạ Thiên Tường ngày càng xa nhau.
Tô Nhược Hân yên lặng nằm xuống, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Cho dù dùng chút phương pháp thôi miên cũng không ngủ được.
Sau đó, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại.
Nhưng là nhìn chằm chằm khung thoại của Hạ Thiên Tường ngẩn ngơ.
“Leng keng…’ Thật ra chín giờ tối mới chỉ là bắt đầu của đêm khuya, tiếng chuông cửa này cũng không bất ngờ lắm.
“Ai vậy?” Tô Nhược Hân khoác áo khoác ngủ đi đến trước cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, sau khi nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng trước cửa, là Chúc Cương và Chúc Hứa thì Tô Nhược Hân mới mở cửa ra, Chúc Hứa nhào thẳng vào lòng cô: “Dì ơi, Tiểu Hứa rất nhớ dì.”
Tô Nhược Hân xoa đầu cậu bé: “Dì cũng nhớ cháu.”
Chúc Cương đứng sững sờ ở kia nhìn Chúc Hứa với Tô Nhược Hân tương tác: ‘Cô Tô, đứa nhỏ này nằng nặc đòi về ngủ với cô, tôi không dỗ được thằng bé nên đành phải đưa thằng bé…”
“Anh không đưa đến thì tôi cũng muốn đi đón thằng bé đấy, từ giờ cứ để thằng bé ở cùng với tôi là được, anh yên tâm đi.”
“Yên tâm, rất yên tâm, trước đấy Tiểu Hứa ở chỗ cô còn béo ra ấy, còn béo hơn lúc thằng bé ở với mẹ, lúc bế cũng nặng tay.”
“Á, cậu mau đi đi, cháu không cần cậu bế đâu, cứng ngắc, cháu chỉ muốn dì bế thôi, cậu về ôm mợ cháu đi”
“Tên nhóc thôi này, nhìn thấy dì là không cần cậu nữa, đúng không?” Chúc Cương lườm Chúc Hứa, ánh mắt chỉ muốn đánh Chúc Hứa một cái, nhưng thật ra thì không nỡ đánh.
Thương còn không đủ.
“Không đúng, không đúng, cậu là cậu ruột, còn dì không phải dì ruột mà, cậu yên tâm đi, sẽ không có chuyện cháu không cần cậu đâu.”
Nhưng rõ ràng chút biểu cảm kia của cậu bé chỉ có ghét bỏ Chúc Cương, ỷ lại Tô Nhược Hân.
Bộ dạng ỷ lại kia của cậu bé thậm chí còn khiến Tô Nhược Hân quên không hỏi tội câu “dì không phải dì ruột” kia, dắt Chúc Hứa vào, cậu bé nhằm về phía đồ chơi trong góc phòng khách nhanh như chớp.
Đúng vậy, đó một không gian nhỏ được tạo ra dành riêng cho cậu bé để đồ chơi của mình trong căn hộ.
Không lớn lắm nhưng rất ấm áp.
“Có muốn ăn khuya không?” Nhìn thấy cậu nhóc đi đến chỗ đồ chơi, Tô Nhược Hân cũng đi theo hỏi một câu.
Chúc Hứa đang tuổi lớn, tuyệt đối không thể bị đói.
“Muốn ạ, cháu muốn ăn sủi cảo.”
“Chúc Hứa, nửa đêm nửa hôm cháu bảo dì gói sủi cảo cho cháu á?” Tô Nhược Hân phản đối, cô vẫn còn là trẻ con đấy nhé, quá trình gói sủi cảo thật sự quá phức tạp, cô không có tâm trạng gói sủi cảo.