Khi xuống xe, Tô Nhược Hân quay đầu nhìn: "Hạ Thiên Tường, vệ sĩ của anh đâu?"
"Ở đằng sau." Hạ Thiên Tường cười vỗ lưng cô: "Ở trên xe thì chạy cách một kilomet trở lên, xuống xe thì cách mười mét."
"À à." Tô Nhược Hân hiểu rồi, sau đó đi theo Hạ Thiên Tường đến bệnh viện tâm thần trước mặt.
Rất vắng.
Cửa đóng chặt, cả trong lẫn ngoài cũng chỉ loáng thoáng thấy mối hai người là cô và Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường vung tay lên, cửa hông nhỏ bên cạnh cửa lớn mở ra, thì ra là bảo vệ trong phòng điều khiển cho cô và Hạ Thiên Tường đi vào.
Tô Nhược Hân lập tức giấu thái độ toe toét ban nãy đi.
Vì sắp gặp Triệu Giai Linh rồi.
Đây là một cô gái mà cô không thích xíu nào cả.
Hình như cảm nhận được tâm trạng hiu quạnh của cô nên Hạ Thiên Tường đã nắm tay cô, nói bên cạnh cô: "Đêm nay, kết cục của cô ta do em quyết định. 630 chỉ là một con số thôi, cô ta mãi mãi cũng không thể đi học đại học được."
Khi nói ra câu này, giọng anh rất nhẹ, cứ như sợ sẽ khiến Tô Nhược Hân sợ hãi vậy.
Tô Nhược Hân gật đầu rồi im lặng đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường.
Đêm khá khuya rồi.
Đột nhiên có tiếng khóc vang lên trong bệnh viện tâm thần, đúng thế, là một tiếng khóc oa oa rất to.
"Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài."
Tô Nhược Hân sững sờ, đây là giọng nói của Triệu Giai Linh.
Nhưng cô cũng chỉ sững sờ trong chốc lát rồi lại đi lên trước cùng Hạ Thiên Tường.
Không lâu sau viện trưởng của bệnh viện ra đón và chào hỏi Hạ Thiên Tường với thái độ rất khách sáo, rồi ông dẫn hai người đến trước một căn phòng ngay khúc cua ở lầu một: "Cậu Hạ, người ở trong phòng."
"Mở cửa." Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn cánh cửa trước mắt, như thể sẽ xuyên qua cánh cửa này mà đâm thủng cô gái trong phòng vậy.
Viện trưởng lấy chìa khóa ra rồi mở cửa phòng: "Đã xích lại nên cô ta không làm hại hai người được đâu."
Hạ Thiên Tường gật đầu: "Cảm ơn ông."
Sau đó thì nắm tay Tô Nhược Hân và bước vào căn phòng u ám trước mắt này.
Đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Tô Nhược Hân nhìn thấy cô gái bị xích trên giường.
Là Triệu Giai Linh.
Cô gái trong ký ức mà cô hận thấu xương.
"Tô Nhược Hân, tôi thi được 630 điểm đấy. Haha, dù trong kì thi thử nào cậu cũng đứng đầu thì sao nào, điểm thi thật của cậu còn chẳng bằng tôi nữa là. Cậu thi được có 597 điểm thôi. Tô Nhược Hân, cậu chính là bại tướng dưới tay tôi, Chu Cường Vinh sẽ không thích cậu nữa. Cậu thua tôi, cậu thua tôi." Thấy Tô Nhược Hân tiến vào, Triệu Giai Linh bị xích trên giường hét lên với Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân bước đi chậm rãi, không nhanh không chậm tiến tới chỗ Triệu Giai Linh.
Từ đầu đến cuối không hề giảm tốc độ.
Bước đi kiên định đã thể hiện tâm trạng của cô trong phút giây này.
Dù Triệu Giai Linh có hò hét gì đi nữa, khi thấy dáng vẻ của Triệu Giai Linh lúc này, cô cũng sẽ không bị Triệu Giai Linh ảnh hưởng.
Tới rồi.
Cô từ trên cao nhìn xuống Triệu Giai Linh trên trường.
Nhìn thì thấy cô ta bị tàn tật thật rồi.
Cả cổ tay lẫn mắt cá chân đều gãy hết.
Đời này không thể nào đứng lên bằng hai chân nữa.
Còn nữa, Triệu Giai Linh đúng là người bị tâm thần thật.
Vả lại, bệnh tình còn rất nặng.
Thế nên việc đưa cô ta vào bệnh tâm thần này là chuyện đương nhiên.
Triệu Giai Linh còn bị mất một quả thận.
Triệu Giai Linh từng rất oai phong chế nhạo cô ở ngoài trường thi, nhưng lúc này lại thành một con cá trên thớt mặc cho người ta làm thịt.
Nhưng Tô Nhược Hân cũng chẳng thấy tội nghiệp Triệu Giai Linh.
Đời này, từ khi cô sinh ra đến giờ, lần duy nhất suýt chết là do Triệu Giai Linh gây ra.
Cô còn sống là do cô tự cứu lấy mình.
Nếu cô không biết chữa bệnh và nếu không được Hạ Thiên Tường quan tâm chăm sóc suốt năm ngày năm đêm thì cô đã không sống nổi, nếu thế cô cũng không thể tham gia kì thi THPT Quốc gia được.
Mỉm cười: "Triệu Giai Linh, điểm tôi thấp hơn cô thật, nhưng không sao, điểm tôi dư sức đậu Đại học Đồng mà. Vả lại Đại học Đồng cũng có ngành Y mà tôi thích, sau này tôi vẫn có thể đạt được thành tích cao trong Y học. Còn cô ấy à, điểm cô cao hơn tôi thì sao nào? Bây giờ, đừng có nói là đi học đại học, cô còn chẳng bước ra khỏi căn phòng này nổi nữa là."
Giọng nói trầm trầm mà lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nghe rất vui thích.
Triệu Giai Linh nghe xong thì biến sắc: "Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài, tôi phải ra ngoài. Bà ấy nói sẽ không để tôi chịu thiệt, bà ấy sẽ cứu tôi ra."
"Cô nói Anna sao?" Hạ Thiên Tường lạnh lùng cười: "Nếu bà ta cứu cô được thì lúc này cô phải ở trong nhà và chia sẻ thành tích thi đại học với bạn của cô, chứ không phải đáng thương nằm trong căn phòng lạnh giá này, đã thế còn chẳng có thứ gì để liên lạc với thế giới bên ngoài."
"Không thể nào. Rõ ràng bà ấy có thể bảo vệ tôi mà, bà ấy đã nói là anh không dám làm gì bà ấy, anh không làm gì bà ấy được."
"Haha, lời người khác nói đáng tin sao? Cô không biết rằng người duy nhất đáng tin trên đời này chính là mình của hiện tại sao?"
"Anh... anh..." Sắc mặt Triệu Giai Linh đầy hoảng hốt: "Thế nên anh cho người làm gãy cổ tay và mắt cá chân của tôi, khiến tôi không thể di chuyển nữa đúng không?"
"Sai rồi, cô nói thiếu một thứ."
"Nói thiếu cái... cái gì?"
"Mỗi ngày đều thêm một loại thuốc mà cô rất thích vào trong dịch truyền của cô, khiến cô dần dần đi vào trạng thái tâm thần tệ nhất. Nào, chia sẻ cảm nhận của cô đi."
"Hạ Thiên Tường, bà ta là người phụ nữ của ba anh, thế mà anh lại dám làm thế với người của bà ấy. Ba anh sẽ không tha cho anh đâu."
"Xin lỗi, tôi muốn đính chính là tôi sẽ không tha cho ông ta và người phụ nữ đó."
"Không, tôi muốn đi ra ngoài, tôi phải đi học đại học, tôi phải đi học ở ngôi trường tốt hơn trường của Tô Nhược Hân." Triệu Giai Linh giãy giụa.
Cô ta kích động giãy giụa như thế đã khiến cho dây xích trên người kêu rầm rầm.
Hạ Thiên Tường kéo Tô Nhược Hân lui ra sau một bước và đứng lên chắn trước mặt cô, đồng thời còn nhấn chuông trong phòng: "Người bệnh cần được tiêm thuốc."
"Để tôi." Tô Nhược Hân nói rồi ngăn bác sĩ và y tá bên ngoài đang định đi vào.
Bởi vì cô đã nhìn thấy đống thuốc trên góc bàn trong phòng rồi.
Cô biết tiêm.
Sau đó cô thả Hạ Thiên Tường ra, bước tới và cầm thấy chai thuốc đã đổ đầy thuốc, cô rút ống kim tiêm rồi tới gần Triệu Giai Linh.
Thử ống tiêm, chất lỏng phun ra một dòng nước và phun thẳng lên mặt Triệu Giai Linh, Triệu Giai Linh hoảng hốt kêu la "A a a". Nhìn thấy ánh mắt như muốn xé xác cô ta của Tô Nhược Hân, nhưng cô ta lại không thể thoát khỏi dây xích to mấy centimet được.
Thử ống tiêm xong thì Tô Nhược Hân cười: "Xin lỗi trước nhé, đây là lần đầu tôi tiêm, nếu bị đau thì cậu cố nhịn nhé."
Nói xong, bàn tay cầm ống tiêm chậm rãi hạ xuống.
Tốc độ siêu chậm.
Những mỗi phút mỗi giây đều khiến Triệu Giai Linh thấy rất hoảng sợ.
Nhưng dù tiếng la hét đầy sợ hãi của Triệu Giai Linh có vang xa năm dặm thì Tô Nhược Hân cũng không bị ảnh hưởng gì.
Cô không phải Thánh.
Phút giây mà Triệu Giai Linh đâm cô một dao và khiến cô suýt chết ấy, tất cả mọi chuyện đều được định trước rồi.