Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, cũng không thể trách Tô Nhược Hân được.

Là anh không đủ kiên định.

Chiếc xe đã đi đến đường núi quanh co khúc khuỷu.

Núi không cao.

Sẽ đến nhanh thôi.

Ngày mười lăm, xe đông, người cũng nườm nượp.

Hạ Thiên Tường đỗ xe xong rồi cùng cô đi vào trong chùa.



Tô Nhược Hân dâng hương rồi bái Phật khắp nơi.

Cô chỉ mong bình an, vui vẻ.

Sau khi trải qua những giây phút sinh tử người ta mới nhận ra điều quý giá trên đời này chính là bình an và thuận lợi.

Tô Nhược Hân chưa từng xin quẻ.

Cô luôn cảm thấy mấy việc như xin quẻ, nếu xin được quẻ thượng thượng sẽ rất vui, nhưng nếu xin được quẻ hạ hạ cô sẽ tự nhiên buồn thiu, còn canh cánh trong lòng nữa.

Cho nên, trước giờ cô không xin quẻ.

Bình an, vui vẻ là được rồi.

Nhưng không ngờ sau khi bái phật xong, lúc cô cất bước rời đi, đúng lúc này lại có có một cô gái đang lắc ống xăm xin quẻ, lúc cô đi ngang qua, “cạch” một tiếng ống xăm rơi xuống dưới đất, có một quẻ xăm rơi ngay trước mặt cô.

Tô Nhược Hân nhìn đống quẻ xăm nằm chung một chỗ với nhau, chỉ có quẻ xăm đó lẻ loi bỗng xuất hiện trước mặt cô, nó khiến cô tò mò cúi đầu nhìn xem.

Là một bài thơ.

Lại là một bài tàng vĩ thi.

Bạch hoa tung bay, gió thu sinh.

Cuối xuân sang năm đến như không.

Cảnh sắc tam thời sao sánh bằng.

Hết thời hoàng kim, phương sĩ vong.

Tô Nhược Hân đọc xong thì rùng mình.

Lại là bốn chữ đó.

Sống không bằng chết.

Lại là bốn chữ đó, nó khiến cô sợ mất mật.

Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đứng cách đó không xa, nhất thời, lòng cô ngổn ngang.

Nếu biết sẽ nhìn thấy quẻ xăm như thế thì vừa rồi dù có ra sao cô cũng không tò mò cúi đầu nhìn xem.

Người phụ nữ xin xăm đã nhặt hết quẻ xăm nằm vương vãi dưới đất lên rồi bỏ lại vào trong ống xăm, sau đó xin lại lần nữa.

Nhưng dù Tô Nhược Hân không phải là người xin xăm nhưng cô cũng nhìn thấy quẻ xăm ấy rồi.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Lúc Tô Nhược Hân đang ngây người, Hạ Thiên Tường đã đi đến bên cô.

“Không… không có gì, chúng ta đi thôi.” Nói đặng, ‘Tô Nhược Hân chủ động nắm tay Hạ Thiên Tường rồi rời khỏi đại điện, ngoài đại điện, ánh mắt trời chiếu rọi khắp chốn, dù là tiết trời tháng bảy nhưng cô chỉ thấy lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK