Trong lòng chợt thấy hơi mất mát.
Hạ Thiên Tường không chạy xe.
Anh dẫn Tô Nhược Hân đi bộ đến nhà họ Cận.
Thật sự rất gần.
Chỉ cách hơn một trăm mét, nếu chạy xe, còn chưa đạp hết chân ga đã đến rồi.
Tô Nhược Hân vừa bước ra khỏi cổng biệt thự của bà cụ đã nhìn thấy Tăng Hiểu Khê.
Không ngờ Tăng Hiểu Khê vẫn luôn đợi ngoài cổng, sợ Tô Nhược Hân không về, hoặc là bị người của nhà họ Hạ bắt nạt.
Thấy cô đi ra, bà ta lập tức đi tới: "Ừm, lần này bà cụ khá hiểu chuyện đấy, cho con đi nhanh như thế, nếu không mẹ sẽ nghĩ bà ấy muốn giữ con lại không chịu trả con cho mẹ đấy."
"Sẽ không." Hạ Thiên Tường lập tức trả lời.
Tô Nhược Hân cũng không hiểu những lời này có ý gì.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi một giấc, sau đó chuẩn bị tinh thần tra điểm thi.
Vào khoảnh khắc điểm được tung ra nhất định phải tra thật nhanh, nếu không sẽ rất dễ sập web.
Mấy trăm nghìn thí sinh cả tỉnh đều sẽ nhanh chóng tra điểm.
Điểm số liên quan đến cả đời mình, nên mọi người đều rất để tâm.
Tăng Hiểu Khê nghe Hạ Thiên Tường nói bà cụ sẽ không giữ Tô Nhược Hân lại bèn nói: "Được rồi, cậu về đi, giao bé Tô lại cho tôi."
Hạ Thiên Tường cũng không đi ngay, anh vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, nhưng lại cất lời nói với Tăng Hiểu Khê: "Bà nội nói tối mai trước khi lên đường thì cho Tô Nhược Hân đến chỗ bà trước, nếu thiếu cái gì sẽ chuẩn bị thêm cho cô ấy."
"Thật sao?" Nghe thấy thế, Tăng Hiểu Khê lập tức sáng mắt lên.
"Thật."
"Vậy thì tốt quá, ha ha." Nói xong, bà ta bèn kéo Tô Nhược Hân đi vào cổng nhà: "Nhược Hân, ngày mai mẹ cùng con đi gặp bà cụ Hạ, trong tay bà ấy có rất nhiều báu vật vô giá, mượn đeo một đêm cũng không lãng phí cuộc đời này."
Hạ Thiên Tường vẫn chưa đi ở sau lưng họ cất lời: "Đồ của nhà họ Hạ, trước giờ chỉ có tặng chứ không có thói quen cho mượn."
Tăng Hiểu Khê sửng sốt, sau đó xoay người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Hạ Thiên Tường, lời này của cậu là có ý gì? Bà cụ muốn tặng đồ cho Tô Nhược Hân?"
"Tôi không đoán được suy nghĩ của bà nội." Người đàn ông nói xong câu này thì rời đi.
Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng của anh, anh đi rồi, hai người xa nhau rồi.
Sau đó, cô vẫn nhìn theo bóng lưng của anh, chợt thấy không nỡ.
Dù sao ở cùng nhau năm ngày, lâu như thế, cô đã hơi quen với cảm giác anh luôn ở bên cạnh rồi.
Thấy Hạ Thiên Tường đã đi, Tăng Hiểu Khê bèn kéo Tô Nhược Hân đi đến cửa nhà, sau đó hơi lo lắng hỏi: "Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường đều ở cạnh con sao?"
"Không… Con đi cùng với Lan Lan."
Lúc này Tăng Hiểu Khê mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với giọng điệu nặng nề: "Nhược Hân, con là ân nhân của Hạ Thiên Tường, hưởng thụ sự ân cần của cậu ta là chuyện hiển nhiên, nhưng con tuyệt đối phải cách xa cậu ta một chút, dù rất nhiều cô gái thích cậu ta, nhưng cậu ta thật sự không phải một người đàn ông có thể gửi gắm cả đời, nếu cậu ta theo đuổi con thì con không nên đồng ý, còn nữa, đồ bà cụ đưa cho con, mượn dùng thì được, chứ tuyệt đối không thể lấy luôn."
"Tại sao ạ?" Tô Nhược Hân thấy khó hiểu.
"Con chỉ cần tin mẹ nuôi một lòng một dạ muốn tốt cho con là được, ngày mai ăn mặc xinh đẹp vào, mẹ nuôi sẽ giới thiệu cho con bạn trai thích hợp nhất."
"Là ai thế ạ?" Tô Nhược Hân hơi tò mò, cô không thích Cận Liễm, xem ra Tăng Hiểu Khê định giới thiệu người đàn ông khác cho cô.
"Là…"
"Mẹ, ba đang bận rộn trong bếp, gọi mẹ đến giúp một tay kìa." Không ngờ Tăng Hiểu Khê vừa lên tiếng đã bị ngắt lời.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu, nhìn Cận Liễm không biết xuất hiện từ khi nào, anh ta về rồi.
Mấy ngày không gặp, cô chợt nhớ thật ra đây mới chỉ là lần thứ hai hai người gặp nhau.
Tăng Hiểu Khê nhìn con trai, sau đó lại nhìn Tô Nhược Hân, phát hiện con trai vẫn đang nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, lập tức vỗ đùi: "Ừm ừm, mẹ đi giúp ba của hai đứa một tay, Liễm Nhi, con giúp Nhược Hân xách hành lý lên phòng của con bé ở tầng hai đi."
Nói xong còn nháy mắt với Cận Liễm một cái.
Đến lúc này, bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định ghép đôi cho Tô Nhược Hân và Cận Liễm.
Nhìn thấy nào cũng thấy là một đôi trời đất tạo nên, cặp đôi mà bà ta mong có thể tác thành nhất.
Cận Liễm gật đầu, sau đó đi về phía Tô Nhược Hân, nâng tay xách vali của cô lên, sau đó đi trước dẫn đường, cất lời: "Xin lỗi chuyện hôm đó, tôi say rồi."
Tô Nhược Hân nhớ đến khu nghĩ dưỡng nhà nông của viện quán Hương Phi, nghĩ đến Lâm Sương Ngọc, nhớ đến hoa lan dạ hương nở rộ khắp nơi kia, hơn nữa còn được ngắm Thập Lý Hoa Sen, cô không hề cảm thấy bị Cận Liễm cho leo cây là thiệt thòi.
Chiều hôm đấy, Hạ Thiên Tường vẫn luôn ở cạnh cô.
"Không sao, anh cũng không cố ý."
"Nhưng anh ta là cố ý." Cận Liễm chợt dừng bước, khiến Tô Nhược Hân đang đi sau suýt va vào người anh ta.
"Ai cơ?"
"Hạ Thiên Tường."
"…" Tô Nhược Hân chớp mắt: "Hôm đó hai người gặp nhau sao?"
"Tôi không gặp anh ta, nhưng lại gặp Tống Phi, Hồ Nhất Thiên và Tiêu Tuấn Vỹ, là ba người họ chuốc say tôi, sau này nghĩ lại mới thấy chắc chắn là mưu kế của Hạ Thiên Tường, tôi rất xin lỗi chuyện ngày đó." Cận Liễm vẫn đang thấy áy náy vì hôm đó không thể đi với Tô Nhược Hân.
"Đều đã là chuyện đã qua, tôi đã quên từ lâu rồi." Mỗi khi nghe Cận Liễm nhắc đến Hạ Thiên Tường, cô đều cảm thấy sợ hết hồn hết vía, nếu Cận Liễm biết sau đó Hạ Thiên Tường còn ở bên cô suốt, cô có cảm giác Cận Liễm sẽ đi tìm Hạ Thiên Tường đánh nhau.
Nhìn Cận Liễm, lại nghĩ đến Hạ Thiên Tường, thậm chí cô còn vô thức suy nghĩ, nếu hai người đàn ông này thật sự đánh nhau thì cô sẽ giúp ai?
Hạ Thiên Tường bị thương cô không vui.
Nhưng nếu Cận Liễm bị thương, chắc chắn ba mẹ nuôi sẽ rất đau lòng.
Không ai có thể bị thương cả.
Cách tốt nhất là hai người đàn ông đừng tranh cãi.
"Còn tôi thì chưa quên." Nói xong câu này, Cận Liễm xoay người sang, nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân.
Ánh mắt kia như có sương mù bao phủ, khiến Tô Nhược Hân không thể nhìn rõ, cũng có cảm giác sợ hãi.
"Mau đi vào đi, tôi mệt rồi." Tô Nhược Hân vội thúc giục Cận Liễm, chỉ muốn về phòng đón cửa lại, không ở riêng với Cận Liễm như thế nữa, ánh mắt anh ta nhìn cô khiến cô hơi sợ.
Cận Liễm nghe cô nói mình mệt thì cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng đưa cô vào phòng: "Nghỉ ngơi đi, đến lúc dùng bữa tôi sẽ gọi cô."
"Được."
Tô Nhược Hân đóng cửa, sau đó mở điện thoại lên.
Mở khung trò chuyện với Lâm Sương Ngọc ra.
Hân xinh đẹp: "Chuyện giữa tớ và Hạ Thiên Tường ở viện quán Hương Phi lần đó, ngoài cậu ra còn có ai biết không?"
Ngọc: "Không thể nào, tớ đã căn dặn rồi, sẽ không ai nói ra đâu, hơn nữa cậu Hạ cũng không cho phép người ta nói ra chuyện này, cậu không biết à?"