Lúc Tô Nhược Hân đến thì thấy Chúc Hứa đang ngồi trên Bugatti cười híp mắt, giống như vừa nhặt được rất nhiều món đồ chơi vậy, đáy mắt chân mày đều tràn đầy ý cười không thể che giấu.
“Dì.” Thấy Tô Nhược Hân, Chúc Hứa ôm lấy cổ cô, thân mật như cô chính là mẹ bé vậy.
“Hôm nay phải ngoan đấy.”
“Dạ.”
“Không được đánh cãi nhau với các bạn nhỏ khác.”
“Cháu nhớ rồi.”
“Phải nhường nhịn các bạn, hoà khí sinh tài.”
“Biết rồi ạ.”
“Có chuyện gì thì nói với cô giáo, hoặc gọi điện thoại cho dì và chú Hạ đều được.”
“Khi dì đi học cháu sẽ gọi cho chú Hạ.” Chúc Hứa ngoan ngoãn đáp.
“Hạ Thiên Tường, Chúc Hứa có thể gọi điện thoại trong lúc anh làm việc không?” Tô Nhược Hân cảm thấy rất nghi ngờ.
“Chú Hạ đã nói là được rồi.” Chúc Hứa cười đắc ý.
Nhìn thấy tâm trạng của cậu bé rất tốt, tâm trạng của Tô Nhược Hân cũng dễ chịu theo.
Cũng xem như cô có thể làm vài chuyện thay Chúc Yên.
Xuống xe, Chúc Hứa một tay nắm tay Hạ Thiên Tường, một tay nắm tay Tô Nhược Hân, mãi đến khi hai người đưa cậu bé đến trước cổng, cậu bé mới vẫy tay, sau đó chạy nhanh vào lớp như một làn khói.
Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng bỏ đi không quay đầu lại của cậu bé, không nhịn được nói với Hạ Thiên Tường: “Tôi thấy thằng nhóc này đang giả vờ, rõ ràng là muốn lập tức đi vào lớp bỏ rơi chúng ta.”
“Trẻ con luôn muốn chơi với mấy bạn nhỏ khác mà, đi thôi, chúng ta đến trường.” Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn dư thời gian.
“Hạ Thiên Tường, điều tra ra người đứng sau cái chết của Chúc Yên chưa?” Sau mấy ngày, đây là lần đầu tiên cô hỏi Hạ Thiên Tường.
Dù hôm đó đã giao người phụ nữ trộm bã thuốc cho Chúc Cương rồi, nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy khả năng điều tra của Chúc Cương chắc chắn không bằng Hạ Thiên Tường được.
Cô tin tưởng năng lực của anh.
“Chỉ là một người em không quen thôi, Nhược Hân, có lẽ chuyện lần này là vì tôi mà ra, xin lỗi.”
“Vì anh ư? Chẳng lẽ là người phụ nữ thích anh hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh, sau đó muốn hãm hại tôi?”
“Hiểu lầm quan hệ giữa tôi và em?” Hạ Thiên Tường thoáng ngơ ngác, không thích lời nói này của Tô Nhược Hân cho lắm.
Ít nhất với anh, quan hệ của anh và cô chính là như thế, tuyệt đối không phải là hiểu lầm.
Chỉ có cô EQ thấp đến bây giờ vẫn không hiểu.
Ngu ngốc.
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã lập tức bị anh xoá bỏ, Nhược Hân của anh không ngốc, chỉ là nhất thời không hiểu được mà thôi.
Cô còn nhỏ, cuộc đời còn dài, đủ để cô quen với sự tồn tại của anh, sau đó sẽ không thể rời xa anh.
“Đúng, tôi đoán là người phụ nữ thích anh hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng dù tôi và anh thật sự có quan hệ như thế, cô ta cũng không nên vì trả thù tôi mà giết chết chị Yên được, người phụ nữ này là ai? Anh cho tôi biết đi.”
“Em không quen người đó, cứ để tôi xử lý.” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, rất muốn nhìn thấy sự căm hận của cô với người hãm hại mình từ trong ánh mắt căm phẫn kia, tất cả đều là vì người kia thích anh.
Đó chính là ghen.
Nhưng anh nhìn Tô Nhược Hân một lúc, dường như vẫn không nhìn ra được gì.
Hạ Thiên Tường chợt phát hiện, anh có thể dùng vài ba câu dễ dàng giải quyết Tổng Giám đốc của một tập đoàn xuyên quốc gia, nhưng cho dù làm thế nào cũng hết cách với Tô Nhược Hân…
“Vậy anh không thể vì cô ta thích anh mà bỏ qua cho cô ta được, nếu không, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
“Ha ha, em không thích cô ta thích tôi, có đúng không?” Hạ Thiên Tường theo bản năng nghĩ như thế, cũng hỏi ra lời.
“Cô ta có thích anh hay không liên quan gì đến tôi, tôi không có không thích cũng không có thích.” Tô Nhược Hân hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hoàn toàn không chú ý đến lời nói của Hạ Thiên Tường.
Lại không phát hiện ra lúc cô nói xong, sắc mặt người đàn ông bên cạnh cũng trở nên u ám.
Mãi đến khi dừng xe, anh vẫn không nói một câu.
Tô Nhược Hân đang định xuống xe thì chợt nhớ ra khuôn mặt này của anh thật sự quá thu hút sự chú ý: “Hạ Thiên Tường, anh vẫn phải đeo khẩu trang.”
“Cho tôi.”
“Cho anh cái gì?”
“Khẩu trang của em.” Đen mặt thì đen mặt, nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường chỉ muốn mang khẩu trang của Tô Nhược Hân.
“Tôi mang nó rồi.”
“Lần trước em cũng mang rồi mà.”
Hình như đúng là thế, anh đúng, anh nói gì cũng đúng.
“Anh thật sự không mang theo khẩu trang à?” Dù anh nói đúng, nhưng Tô Nhược Hân vẫn thấy khó hiểu, anh nói thay anh trai cô tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của cô, như thế cũng không thể để lộ khuôn mặt của anh được, chẳng phải vừa xuất hiện sẽ bại lộ sao.
“Không mang theo.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại không hề cảm thấy anh sai rồi.
Tô Nhược Hân chỉ đành kéo mở khóa ba lô, lấy khẩu trang của cô ra.
Cũng may vẫn còn sạch.
Sau khi giặt cô cũng chưa từng mang.
“Mau đeo vào đi, bắt đầu từ lúc xuống xe thì không được tháo xuống nữa.”
“Được.” Khác với sự căng thẳng của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại rất bình tĩnh.
Hai người xuống xe.
Nhưng Tô Nhược Hân xuống xe trước.
Còn là một nơi cách trường trung học Khải Mỹ một đoạn.
Cô cũng không muốn bị bạn học phát hiện cô và “anh trai” của cô đi xuống từ trên xe của Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đi một đoạn, Hạ Thiên Tường mới đi theo.
Anh đeo khẩu trang hoạt hình của cô, giấu đi khuôn mặt của mình.
Nhưng vẫn không thể giấu đi sự tao nhã lạnh lùng của anh.
“Hạ Thiên Tường, anh không giống anh trai tôi một chút nào.”
“Là em nói tôi là anh trai em mà.”
Tô Nhược Hân thè lưỡi: “Khi đó tôi chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi, nếu không vì hôm đó anh đi theo sau lưng tôi, tôi cũng đâu biết giới thiệu anh với bạn học thế nào, hay sau này tôi nói thẳng với họ là ‘đây là anh rể tớ’?”
“Không được.” Vừa nhắc tới cái danh anh rể của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lập tức nhíu mày, nếu không phải vì bất đắc dĩ, anh đã tuyên bố với thiên hạ anh và Tô Thanh Hà không có bất cứ quan hệ gì từ lâu rồi.
“Được, tôi vẫn cảm thấy nói anh là anh trai của tôi thì đáng tin hơn.”
Hai người đi vào trường.
Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp là đại hội của học sinh lớp mười hai.
Học sinh lớp mười, lớp mười một và phụ huynh không cần tham gia.
Nhưng hôm nay trong sân trường trung học Khải Mỹ vẫn có rất nhiều phụ huynh.
Nhìn các bạn học dẫn ba mẹ mình đi tới giảng đường lớn nhất, Tô Nhược Hân tỏ vẻ hâm mộ.
Phụ huynh của các bạn học khác đều là ba mẹ đi cùng.
Còn cô lại cho một người không phải người nhà họ Tô đến tham gia.
Dường như cảm nhận được tâm trạng sa sút của cô, Hạ Thiên Tường nói: “Chẳng lẽ tôi còn không bằng cả nhà em?”
“Phụt.” Tô Nhược Hân bật cười: “Bằng, rất bằng, một mình anh còn hơn cả năm người họ nữa.”
Thấy cô cười, Hạ Thiên Tường cũng cong môi.
Nhưng nụ cười nhẹ của anh đã bị khẩu trang của Tô Nhược Hân che mất, không thể nào nhìn ra.
Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của mười mấy lớp mười hai, hơn tám trăm học sinh, còn có cả phụ huynh, trong giảng đường có thể nói là đông nghịt người.
Nhưng trước đó trường học đã sắp xếp vị trí của các lớp rồi.
Lúc đến nơi, Tô Nhược Hân mới phát hiện lớp của cô ở hàng đầu.