“Ừm, chỉ là gãy xương thôi, nghỉ ngơi là ổn.”
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, xem ra giống với trước đó cô đã khám cho anh, như thế cô cũng yên tâm rồi.
Tiêu Tuấn Vỹ lại tiễn Hạ Thiên Tường lên xe: “Hạ Thiên Tường, anh tốt nhất đừng tới nữa, nếu không em nhất định sẽ để mắt tới hòn đảo của anh.”
“Để mắt cũng vô ích, cậu không thể mang đi nổi đâu.” Hạ Thiên Tường không thèm để ý mà lên xe, thật ra dù có kiểm tra hay không anh cũng tin vào kết luận mà Tô Nhược Hân đã đưa ra, nhưng Tô Nhược Hân cứ khăng khăng muốn đến bệnh viện một lần nên anh cũng chẳng sao.
Chỉ cần không khiến cô gái nhỏ lo lắng cho anh là được, giày vò một lần cũng không sao.
Bởi vì anh thích dáng vẻ khi Tô Nhược Hân quan tâm đến mình.
Ô tô đến và đi, Hạ Nhị lái xe về lại căn hộ.
Hạ Thiên Tường vẫn đang lướt điện thoại.
Tô Nhược Hân biết anh vẫn đang đuổi theo con cá lọt lưới, biết thời gian của anh rất cấp bách nên “
cũng không làm phiền anh nữa.
Nhưng trong khi xe đang chạy, Tô Nhược Hân bỗng nhận ra có gì đó không ổn: “Hạ Nhị, dừng xe.”
“Sao vậy?” Hạ Nhị lơ tơ mơ, hoàn toàn không biết †ại sao Tô Nhược Hân muốn dừng xe.
“Dừng xe, anh ta tỉnh rồi.” Tô Nhược Hân nói rồi chỉ tay về phía cốp xe.
Sắc mặt Hạ Nhị tối sầm lại, lập tức đỗ xe ở ven đường rồi xuống xe.
Cốp xe chỉ được mở hé lên một tấc, nghiêng đầu nhìn vào rồi đấm vào người hẳn là vừa mới tỉnh dậy.
Người đàn ông lại ngất đi lần nữa, toàn bộ quá trình từ lúc tỉnh lại đến khi ngất đi lần nữa không quá hai phút.
Anh ta đã nghe thấy lời của Tô Nhược Hân.
Anh ta rất muốn báo cáo với cấp trên rằng nhiệm vụ của họ đã thất bại, nhưng ngặt nỗi Hạ Nhị đấm một phát làm anh ta bất tỉnh lần nữa.
Khi Hạ Nhị trở lại xe, càng thêm sùng bái Tô Nhược Hân.
Đột nhiên anh ta phát hiện ra rằng sự tồn tại của Tô Nhược Hân vừa vặn bù đắp cho những thiếu sót của anh ta và Hạ Thiên Tường.
Nếu không phải có Tô Nhược Hân, nếu người trong cốp xe thật sự làm ầm ï lên thì quả thật sẽ gặp tắc rối.
“Cô Tô, cảm ơn cô.”
“Không cần cảm ơn.”
“Hạ Nhị, đi đến nhà tù đen.”
“Bây giờ ư?” Hạ Nhị cả kinh và cũng do dự, đồng thời liếc nhìn Tô Nhược Hân qua kính chiếu hậu, Hạ Thiên Tường chưa bao giờ đưa người ngoài đến những nơi như nhà tù của nhà họ Hạ.
“Ừ, bây giờ.’ Hạ Thiên Tường gật đầu: “Nhược Hân không phải người ngoài.”
Tô Nhược Hân vừa nghe đã hiểu, nhà tù đen này không phải ai muốn cũng có thể vào được.
Hơn nữa nghe tên thì chắc là nơi giam giữ phạm nhân.