Thấy vậy, Tô Nhược Hân cười lạnh lùng: “Để tôi.”
Cô ghét nhất loại người chuyên bắt nạt người hiền, sợ người cứng rắn để rồi gây sự như thế này.
Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là tới cửa hàng này để gây chuyện.
Chắc là kẻ lừa đảo mà cửa hàng mỹ phẩm mới khai trương trên lầu cử tới cũng nên.
Mục đích chỉ có một, ở đây ồn ào ầm ï, vừa hay thu hút được khách hàng cho cửa hàng mỹ phẩm trên lầu.
Lần trước khi ở Trần Ký, ba người phụ nữ đưa ba đậu vào Trần Ký định ăn chùa uống chùa, sau này Phương Tấn báo cáo rằng mục đích của bọn họ là ăn chùa.
Mỗi lần trước khi ăn chùa sẽ có một người chuẩn bị trước để ăn vào bị đau bụng.
Mỗi ngày ba người này sẽ luân phiên, chỉ cần một người ra mặt là sau đó ngày nào cũng có thể ăn chùa uống chùa.
Dù sao bị tiêu chảy do ba đậu cũng không thành vấn đề, dẫu sao cũng đã được hưởng thụ.
Lần đó là ăn chùa, lần này thì khác.
Cô ghét nhất là loại này, mọi người thường nói có cạnh tranh mới có tiến bộ, cửa hàng trên lầu nên quảng cáo chất lượng sản phẩm tốt mà giá thành rẻ để thu hút khách chứ không phải chạy tới cửa hàng người khác chơi xấu làm mất khách của người ta, làm thế này quá thất đức.
Chỉ một thoáng đã suy nghĩ ra rất nhiều điều.
Nhưng Tô Nhược Hân còn chưa nói hết câu thì người đã di chuyển.
Khi người khác còn chưa nhìn rõ người lên tiếng là cô thì cô đã tới chỗ người phụ nữ nhanh như tên bắn, sau đó đưa tay vào túi áo của cô ta.
Tình cờ là túi áo cô đút tay vào lại ở vị trí vạt áo dưới.
“A… Cô định làm…”
Chỉ là khi người phụ nữ phản ứng lại, còn chưa hét hết câu thì đã thấy trong tay Tô Nhược Hân có thêm một chiếc lá, cô giơ cao nó lên: “Vết mẩn đỏ trên mặt cô ta là do chiếc lá trong tay tôi gây nên, da cô †a dị ứng với loại lá này, vừa nãy trước khi thử kem nền chắc chắn cô ta đã âm thầm lấy chiếc lá này quệt qua mặt mình, sau đó thoa kem nền xong mặt cô ta sẽ nhanh chóng nổi nốt mẩn đỏ.”
Tô Nhược Hân nhanh chóng nói xong, lúc này quản lý cửa hàng đã há hốc mồm, bà thực sự không ngờ Tô Nhược Hân lại lợi hại như vậy, thậm chí còn †ìm được nguyên lý một cách rõ ràng.
“Thật sự chạm vào chiếc lá này là sẽ gây dị ứng da à?” Quản lý cửa hàng ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, chưa chắc chiếc lá này sẽ khiến da bị dị ứng, cô ta ăn nói lung tung là vì ghen ty tôi sắp được nhận hai mươi tư triệu mà tôi nên nhận được đấy.
Tô Nhược Hân cười khẩy: “Hay là bây giờ cô thử trên người đi, tôi thấy mặt cô đã thử và thành cái đầu heo rồi, vậy thì thử cổ đi.” Cô nói rồi cầm chiếc lá đi về phía người phụ nữ, vốn đã ở gần bây giờ trong nháy mắt, cô lại càng ở gần cô ta hơn.
Bây giờ cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được tới cổ của người phụ nữ.
“Cô… Cô tránh ra.” Người phụ nữ thấy Tô Nhược Hân cầm chiếc lá kia dí về cổ mình thì trở nên hoang mang.
“Nếu không phải chiếc lá này khiến mặt cô nổi mẩn đỏ thì cô hoảng sợ cái gì, thử một lần là có thể chứng minh được tôi nói dối ngay.”