Đám người ở hiện trường không khỏi cười vang: "Lại còn coi mình có khả năng, thật sự nghĩ mình hiểu chút y thuật thì chính là thần y? Tôi cười chết mất."
Cận Liễm lạnh lùng liếc Tô Thanh Hà một chút, không phải là không muốn giúp Nhược Hân, thật sự là cảm thấy đụng phải Tô Thanh Hà sẽ ô uế tay của anh ta, thế là, anh ta quay đầu nhìn ông cụ Tăng, ông cụ Tăng hiểu ý, tự nhiên nhìn về phía Phong Thắng, Phong Thắng lúc này mới kịp phản ứng, dù sao ông ta tin tưởng ông cụ Tăng vô điều kiện: "Còn không kéo ra ngoài cho ta."
Ông ta ra lệnh một tiếng, tùy tùng của ông ta dẫn đến lập tức tiến lên, tuyệt không nể tình kéo Tô Thanh Hà ra.
"Bỏ tay ra, bây giờ, tôi là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường, chẳng mấy chốc tôi sẽ cùng Thiên Tường đính hôn, các người không thể bắt tôi."
Cô ta không nhắc tới Hạ Thiên Tường còn đỡ, vừa mới nhắc đến, sắc mặt Cận Liễm lạnh hơn, nói: "Buông cô ta ra, cô ta nếu dám đụng đến tiểu Hân, cái tay nào đụng thì bỏ cái tay đó đi, Hạ Thiên Tường nếu muốn truy cứu tới tìm tôi càng tốt."
Câu này, ngữ điệu không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhưng lại khiến Tô Thanh Hà sợ hãi, cô ta nhìn Cận Liễm, quả thực là không dám nói, cảm giác chỉ cần cô ta vừa mở miệng, cái mất đi không chỉ là một cái tay, một cái há miệng, có thể là cái mạng nhỏ cũng không còn.
Cảm giác, Cận Liễm dường như cũng đáng sợ như Hạ Thiên Tường vậy.
Quá dọa người rồi.
Hơn nữa, lúc này cô ta cũng chột dạ.
Hạ Thiên Tường chưa từng đồng ý chuyện đính hôn với cô ta.
Đúng vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng.
Trước đó, trước mặt Nhược Hân và Cận Liễm nói mình và Hạ Thiên Tường mấy tháng sau sẽ đính hôn, tất cả đều là cô ta nói thôi, cho tới bây giờ Hạ Thiên Tường cũng không có nói muốn đính hôn với cô ta, bởi vì cô ta nhìn thấy trên Internet khắp nơi đều là tin đồn về mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường, nhưng Hạ Thiên Tường chưa từng làm sáng tỏ. Hơn nữa, hôm nay, gặp nhau ở đây anh đã ngầm đồng ý cô ta là bạn gái của mình, cho nên, cô ta tùy ý nói vậy.
Cho nên, Cận Liễm quát một tiếng, cô ta chột dạ, cũng có chút luống cuống.
Cảm giác trong lòng Hạ Thiên Tường vẫn có Nhược Hân, cho nên, cô ta bây giờ muốn lật đổ Nhược Hân, thật hận mẹ cô ta là Trần Ngọc Thúy nếu không sinh ra em gái là Tô Nhược Hân này, cô ta cũng sẽ không có tình địch là Nhược Hân này.
Nhìn thấy Tô Thanh Hà trung thực, Cận Liễm lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân: "Tiểu Hân, có thật là bệnh của bác Phong nặng thêm không?" Anh ta không được chứng kiến y thuật của Nhược Hân, lúc Nhược Hân cứu chữa Tăng Hiểu Khê, anh ta không có mặt ở đó, lúc cứu ông cụ Tăng anh ta cũng không có mặt tại hiện trường, nhưng mẹ anh Tăng Hiểu Khê lúc rảnh đã kể lại chuyện Nhược Hân cứu người hoành tráng thế nào cho anh ta nghe, lúc nói, mắt đều sáng lên, Tăng Hiểu Khê tin tưởng y thuật Nhược Hân, vậy anh ta cũng giống Tăng Hiểu Khê cũng tin tưởng Nhược Hân, tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng Nhược Hân thừa nhận bệnh tình của ông Phong trước khi cô ra tay chẳng những không có chuyển biến tốt, mà còn tăng thêm, cái này khiến anh ta không khỏi lo lắng.
"Phải, đúng là nặng thêm." Nhược Hân vẫn là thoải mái thừa nhận.
Đám người lại xôn xao lần nữa.
"Cô Tô cũng đã thừa nhận rồi."
"Đến mức này, nhiều ánh mắt đều thấy được, cô ta không muốn thừa nhận cũng không được."
"Này là đã trị sai rồi, xem sau đây cô ta sẽ phải làm như thế nào, nhà họ Phong sẽ không bỏ qua cho cô ta."
"Cũng không dễ nói, cô ta là con gái nuôi của bà Tăng, bà Tăng là con gái của ông cụ Tăng, ông cụ Tăng là bạn tốt của ngài Phong, giao tình nhiều năm dù là ông cụ Phong không muốn bỏ qua cho Nhược Hân, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cho ông cụ Tăng chút mặt mũi chứ."
"Vậy chuyện này nếu như bị con trai, cháu trai của ông cụ Phong biết, cũng sẽ không bỏ qua Nhược Hân."
Trong đám người cái gì cũng nói, dù sao lúc này đều đang bàn luận kết cục của Nhược Hân.
Nhược Hân nghe được, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, khóe mắt quét nhìn bên trong, trước đó nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó, không hề rời đi, cô lại càng bình tĩnh.
Tăng Hiểu Khê lại không đồng ý: "Đều nói hươu nói vượn cái gì đó, Nhược Hân chỉ là tạm thời chưa chữa khỏi bệnh của bác Phong thôi, sẽ nhanh chóng trị khỏi."
"Đã càng chữa càng thêm nặng, cái này nếu là còn dám tiếp tục để cô chữa trị, ông cụ Phong kia chính là đồ đần."
Đám người mặc dù không dám công khai chất vấn Tăng Hiểu Khê, nhưng vẫn dám nhỏ giọng nói một câu hai câu.
Dù sao hiện trường nhiều người, cũng không sợ bị trách phạ, dù sao, một người nói, những người khác cũng nhỏ giọng phụ họa.
Tăng Hiểu Khê sốt ruột, kéo tay Nhược Hân: "Tiểu Hân, con có thể chữa khỏi bệnh cho bác Phong không? Không được thì chúng ta không chữa nữa, con cũng không phải thần tiên, không ai yêu cầu con phải chữa khỏi cho bác Phong cả." Nói câu này giọng của bà trầm thấp, chỉ để bà và Nhược Hân, hai người nghe được mà thôi.
Dù sao trong đầu bà, Nhược Hân đã rất tốt rồi, Nhược Hân dù sao cũng là người có máu có thịt, cũng không phải thần tiên, thất thủ một lần cũng không tính là gì.
Hơn nữa, coi như Nhược Hân thất thủ, bà cũng sẽ che chở Nhược Hân vô điều kiện, đây là con gái nuôi của bà, bà không che chở ai che chở.
Trong lòng Nhược Hân ấm áp, cầm tay Tăng Hiểu Khê: "Mẹ nuôi, con có thể trị khỏi bệnh cho ông Phong, mẹ đừng lo lắng." Nói xong, cô trấn an lại vỗ vỗ mu bàn tay Tăng Hiểu Khê.
Cô vừa nói như vậy, Tăng Hiểu Khê liền thả lỏng, quay đầu nhìn Phong Thắng: "Bác Phong, Tiểu Hân nói có thể trị hết bệnh của người, người không cần lo lắng."
"Ô, ông cụ Phong nếu còn dám để Nhược Hân chữa bệnh, đó chính là đồ đần."
"Thì đó, sao cũng không thể mang mạng của mình ra làm vật thí nghiệm cho nha đầu họ Tô kia chứ."
Sắc mặt ông cụ Phong lúc này cũng có chút khó coi, hoặc nhiều hoặc ít cũng là lo lắng bệnh của mình.
Dù sao đã lớn tuổi, không lo lắng thì là giả.
Ông cụ Tăng nhìn đến đây, tiến lên vỗ vỗ bả vai Phong Thắng: "Lão bạn già, giao tình nhiều năm như vậy, ông tin tôi, không sai đâu."
Phong Thắng lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân, nhớ tới ngày đó Nhược Hân chẩn bệnh cho mình, vẫn cảm thấy Nhược Hân đáng tin, ngày đó những gì cô nói đều đúng, thế là, cắn răng, kiên trì nói: "Nhóc Tô, cháu chữa đi, chữa khỏi hay không ông cũng không trách cháu đâu, nhưng nếu chữa không khỏi, cháu làm cháu dâu của ta, nếu không, khi mất trí nhớ ta cũng không biết cháu dâu của mình là ai nữa."
Nhược Hân phì cười: "Vậy nếu cháu chữa khỏi cho ông, cũng không cần làm cháu dâu của ông đúng không?"
"Ồ, thật ra, chưa khỏi rồi cũng muốn cháu là cháu dâu của ông." Nhìn thấy Nhược Hân cười, Phong Thắng theo nụ cười của cô mà thả lỏng.
"Những lời nói bóng gió kia chỉ là ông nghĩ mà thôi, cháu có chữa khỏi cho ông không, có làm cháu dâu của ông không, ừm, cháu nhớ rồi, ông lại nằm xuống đi nào."
"Được." Phong Thắng một vẻ không quan tâm, để người làm đỡ nằm xuống.
Cùng với tư thế nằm lúc trước giống nhau như đúc.
"Cô Tô, cô chắc chắn cô làm được? Chắc chắn cô không biết vu thuật?" Cô gái trước đó vẫn đang chất vấn Nhược Hân.