Nếu tháo ra, không biết có thể hấp dẫn bao nhiêu hoa đào đây, cô đúng là thấy khâm phục anh.
Đại hội sắp bắt đầu.
Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội đi về phía bục giảng.
Tô Nhược Hân vẫn đang rất thấp thỏm.
Vì Tô Chí Khiêm vẫn còn ở đây.
Đó chính là một quả bom hẹn giờ.
Nhưng không ngờ rằng dường như ông trời biết cô đang lo Tô Chí Khiêm sẽ làm ra chuyện gì khiến cô mất mặt, nên cô nhìn thấy Tô Chí Khiêm nhận một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, anh ta còn lạnh lùng nhìn về phía cô và Hạ Thiên Tường.
Dường như có vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn đành rời đi.
Cuối cùng cũng có thể yên tâm, Tô Nhược Hân thúc nhẹ khuỷu tay vào người Hạ Thiên Tường: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, có muốn làm học sinh đại diện không?”
“Tôi không có chuẩn bị.”
“Không cần chuẩn bị, em xem cái này đi.”
Người đàn ông đưa điện thoại tới, để trước mặt Tô Nhược Hân.
Mỗi lần nhìn thấy điện thoại của anh, cô đều cảm thấy rất đắt tiền.
Giống như một loại điện thoại được đặt làm thủ công, cả thế giới chắc chắn chỉ có một cái.
Rất đặc biệt, cũng rất đẹp.
Trên màn hình đang mở là một văn bản.
Bản thảo phát biểu của học sinh đại diện.
“Em xem đi, chỉ có mấy câu thế này thôi, được chứ?”
“Ặc, anh muốn tôi lên phát biểu như thế à?”
“Ừ, em làm được mà.” Thành tích học tập của cô không tệ, rất xuất sắc.
Dù gần đây thường xuyên vì anh mà nghỉ học, cũng hay nghỉ giờ tự học buổi tối, thậm chí còn rất ít có thời gian học tập ở trường, nhưng cô vẫn có thể có thành tích như thế, anh thấy kiêu ngạo vì cô, cảm thấy chỉ có cô mới có thể làm học sinh đại diện.
Vì gần đây, thành tích của tất cả học sinh lớp mười hai đều không xuất sắc bằng cô.
Ừm, người phụ nữ của Hạ Thiên Tường anh, đương nhiên là anh có thể kiêu ngạo rồi.
Tô Nhược Hân nhìn thoáng qua: “Được, tôi lên.”
Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu: “Rất nhiều năm sau, em sẽ phát hiện những gì từng trải qua đều là những tài sản quý báu, còn là hồi ức đẹp nhất trong đời, đây là kỷ niệm đẹp nhất của em khi sắp tạm biệt lớp mười hai.”
“Ặc, sao tôi cảm thấy anh còn muốn làm học sinh đại diện hơn tôi vậy.”
Lần này Hạ Thiên Tường không đáp, chỉ im lặng lấy ra một cái điện thoại khác tiếp tục xem.
Tô Nhược Hân không quan tâm đến anh, cô chăm chú đọc bản thảo phát biểu Hạ Thiên Tường đưa cho cô.
Đến khi thuộc lòng, cô mới thấy thả lỏng: “Hạ Thiên Tường, anh đã giúp tôi sắp xếp hết mọi chuyện từ trước rồi đúng không? Nếu còn có những bạn học khác phát biểu, tôi giành cơ hội của người khác thì không tốt lắm?”
“Không đâu.” Đại hội này cũng tương đương với lễ tốt nghiệp cấp ba của cô.
Cấp ba không thể so với đại học, đại học sẽ có một buổi lễ trao bằng tốt nghiệp, còn cấp ba thì không.
Nhưng anh muốn mỗi một lễ tốt nghiệp trong cuộc đời của cô sau này đều sẽ có anh.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đều sẽ yên tâm.
“Tô Nhược Hân.” Đang tập trung xem thì bả vai chợt bị vỗ một cái, Dương Mỹ Lan đến rồi.
Tô Nhược Hân lập tức đứng dậy: “Cậu ngồi chỗ tớ đi.” Sau đó, cô bèn muốn ngồi vào chỗ đã giành trước cho Dương Mỹ Lan.
Nhưng cô vừa mới đứng lên, ánh mắt của Hạ Thiên Tường đã trở nên lạnh lùng.
Sau đó, anh nhìn về phía Dương Mỹ Lan bằng ánh mắt sắc bén tựa như dao, khiến cô ta thoáng rùng mình, sau đó đẩy Tô Nhược Hân ngồi xuống lại: “Tớ muốn ngồi cạnh ba mẹ tớ.”
Nói xong, cô ấy thân thiện nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Chào anh, anh giúp tôi chăm sóc Nhược Hân nhé.”
Lúc này Hạ Thiên Tường mới bớt lạnh lùng hơn một chút: “Được.”
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường, lại nhìn Dương Mỹ Lan, rõ ràng cô muốn ghép đôi hai người họ, nhưng bây giờ Dương Mỹ Lan không muốn ngồi cạnh Hạ Thiên Tường, cô cũng không muốn ép Dương Mỹ Lan phải ngồi vào chỗ cũ của cô.
Hơn nữa, lúc này cô cũng không có thời gian ghép đôi cho hai người họ, ba mẹ của Dương Mỹ Lan đến, cô lễ phép chào hỏi: “Chào chú chào dì.”
“Cháu là Tô Nhược Hân à?” Mẹ của Mỹ Lan nhìn cô: “Mỹ Lan nói những năm cấp ba của con bé rất may mắn khi có người bạn thân là cháu, lúc con bé không theo kịp bài học đều là cháu giúp đỡ con bé, nếu không có cháu, thành tích của con bé này sẽ còn tệ hơn.”
Tô Nhược Hân ngại ngùng đáp: “Cháu có giúp gì đâu, dì còn hay cho cháu đồ ăn ngon nữa, cảm ơn dì.”
“Con bé này, dì xem cháu như con gái, không cần khách sáo như thế, mau ngồi xuống đi.” Nói xong, bà ấy bèn nhìn về phía Hạ Thiên Tường ở sau lưng Tô Nhược Hân: “Đây là…”
Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, cười nói: “Cháu muốn giới thiệu cho Mỹ…”
Bắp đùi chợt đau nhói, bị Dương Mỹ Lan véo mạnh một cái: “Mẹ, anh ấy là phụ huynh của Tô Nhược Hân đến tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, mẹ mau ngồi xuống đi, đây không phải nơi để nói chuyện, đại hội sắp bắt đầu rồi.”
“À à, được.” Mẹ của Mỹ Lan kéo ba cô ta ngồi xuống.
Tô Nhược Hân nghiêng đầu nhìn Dương Mỹ Lan: “Cậu thật sự từ bỏ à?”
Dương Mỹ Lan nhìn Hạ Thiên Tường sau lưng Tô Nhược Hân, đây là lần đầu tiên cô ta gặp Hạ Thiên Tường với khoảng cách gần như thế, lúc trước ở quán cà phê Lục Đảo cô ta từng gặp Hạ Thiên Tường, nhưng lần đó cách khá xa, bây giờ ngồi gần, mới phát hiện người đàn ông này thật sự vô cùng đẹp trai.
Cảm giác chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta mang thai rồi.
Nhưng Dương Mỹ Lan cũng cảm nhận được sự ghét bỏ của Hạ Thiên Tường với mình, cô ta khẽ mỉm cười, cách Tô Nhược Hân nhỏ giọng nói với anh: “Anh Hạ, có thể trao đổi số điện thoại không?”
Ánh mắt Hạ Thiên Tường vô cùng lạnh lùng: “Không thể.”
Tô Nhược Hân thấy Dương Mỹ Lan chủ động xin số điện thoại Hạ Thiên Tường thì cảm thấy giữa hai người lại có hy vọng, cô giật lấy điện thoại của Hạ Thiên Tường, nhập mật khẩu, trượt trên màn hình nhập số điện thoại của Dương Mỹ Lan vào.
Điện thoại của Dương Mỹ Lan nhanh chóng reo lên. “Cảm ơn.” Cô ta giơ điện thoại, cười híp mắt nhìn Hạ Thiên Tường.
Hoàn toàn không để tâm đến sự căm ghét của Hạ Thiên Tường với mình.
Tô Nhược Hân lại kề sát lại gần Dương Mỹ Lan: “Phải cố gắng nhé, tớ ủng hộ hai người.”
Dương Mỹ Lan đẩy cô một cái: “Tránh ra, tớ đang bận.”
“Đọc bản thảo của em đi.” Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ở bên cạnh càng lạnh lùng hơn.
Tô Nhược Hân thè lưỡi, tiếp tục đọc bản thảo.
Điện thoại của Hạ Thiên Tường chợt reo lên.
Anh cau mày mở ra, nhìn thấy một tin nhắn.
“Anh Hạ và Nhược Hân xứng đôi lắm đấy, bây giờ tôi có thể xin ứng tuyển vị trí dâu phụ trong đám cưới của anh và Tô Nhược Hân trước không?”
Hạ Thiên Tường đọc lướt qua hàng chữ này, sau đó gõ tin nhắn: “Được.”
“Tôi là bạn thân của Tô Nhược Hân, nếu anh đối xử tệ với cậu ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Được.”
“Yên tâm, cậu ấy không thông suốt cũng chẳng sao, tôi sẽ thường xuyên khuyên nhủ cậu ấy.” Trước đây cô ta có ý với Hạ Thiên Tường, nhưng chỉ vì anh là Hạ Thiên Tường mà thôi, tuyệt đối không có ý muốn trở thành người yêu, cho nên khi phát hiện người Hạ Thiên Tường thật sự thích là Tô Nhược Hân, Dương Mỹ Lan đã từ bỏ rồi.
“Cảm ơn.”
Hai người lén Tô Nhược Hân nói chuyện rất hài hoà.
Nói đúng hơn là Dương Mỹ Lan vẫn luôn gửi tin nhắn, Hạ Thiên Tường chỉ trả lời đơn giản một hai chữ.