“Chú Cận, dì Tăng lại để cậu chủ Cận dẫn kẻ dưới tham gia bữa tiệc tối cao cấp như vậy, đúng là phá hoại phong cảnh mà!”
Tô Nhược Hân vẫn chậm rãi bước đi, nhưng lúc này đã đi đến trước mặt hai người phụ nữ. Trên mặt cô vẫn mang nụ cười rạng rỡ như ánh sao. Lúc này cũng thu hút rất nhiều người trong sảnh lớn nhìn sang phía cô.
“Xin chào, biết muỗng múc canh ở đâu không?” Tô Nhược Hân quả thật đang tìm muỗng canh, vốn muốn hỏi người phục vụ, nhưng ban nãy nghe thấy hai người phụ nữ này chế nhạo mình, cô bèn thay đổi chủ ý.
Một người phụ nữ giơ tay chỉ: “Bên kia.”
Giọng điệu lạnh lùng, bộ dạng vênh váo, sai khiến, rất coi thường người khác.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới phát hiện cách đó mấy mét là chỗ đặt muỗng canh, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn nhiều.”
“Không cần.” Người phụ nữ nói xong, trợn mắt nhìn cô, rồi kéo đồng bọn rời đi.
Thế nhưng, Tô Nhược Hân không định tha cho hai người họ: “Này, hai người xoay một vòng đi, chỉ chọn có một miếng bánh ngọt, chẳng lẽ cả tối chỉ ăn có một miếng?”
“Đúng vậy, tiệc tối như này chẳng qua là để nói chuyện, kết nối với các tầng lớp xã hội thượng lưu, chứ không phải là đến hết ăn rồi lại uống như lợn giống cô.” Liếc đống đồ ăn trên đĩa Tô Nhược Hân, người phụ nữ khinh thường nói.
“Nghe nói, lợn càng béo càng dễ thịt, thật ngại quá, mỗi ngày tôi đều ăn như vậy, nhưng vừa hay vẫn gầy hơn hai cô.”
Ba người phụ nữ đứng chung một chỗ, cộng thêm Tô Nhược Hân vốn khá hút mắt, lúc này đã có rất nhiều người vây quanh họ.
Tô Nhược Hân phát hiện ra điều đó, người phụ nữ kia cũng vậy. Nhìn vóc dáng hoàn hảo chỗ lồi chỗ lõm vừa vặn, rồi lại cảm nhận vóc dáng của mình, quả thật béo hơn Tô Nhược Hân. Cô ta nói Tô Nhược Hân là lợn, ngược lại bị Tô Nhược Hân hình dung thành lợn, không khỏi nổi giận: “Hừ, trang phục trên người cô là do người đàn ông nào đó bao nuôi cô mua cho đúng không? Tôi đoán, chắc chắn không phải là cậu chủ Cận đúng không?”
Người phụ nữ không lên nổi bàn tiệc như vậy, nếu Cận Liễm thích, thật sự là mất giá mà!
Nói không chừng là ông già nào đó bao nuôi cô gái này, sau đó nắm tay vợ đến, nên không tiện mang theo vì vậy mới giao cho Cận Liễm chăm sóc.
Nghe thấy hai từ “bao nuôi ”, Tô Nhược Hân sững sờ, quả thật không ngờ người ở nơi tao nhã như vậy lại không xứng với nơi này một chút nào, lời nói ra thật sự rất dơ bẩn.
Cô vẫn cười nhạt: “Tôi không nói cho cô biết.”
“Cô…” Người phụ nữ không ngờ Tô Nhược Hân lại trả lời mình như vậy, lập tức sửng sốt.
Người bạn bên cạnh cũng nói: “Cô ta không dám nói với cô, cô ngẩng đầu tìm thử trong bữa tiệc tối này, hễ là những ông già dẫn theo vợ mình đến thì đều có khả năng.”
Càng nhiều người vây đến hơn.
Tô Nhược Hân không quen bất kỳ ai cả.
Cho nên, mặc dù nghe thấy lời nói của hai người phụ nữ này hơi quá đáng, nhưng không ai đi lên đứng về phía Tô Nhược Hân.
Thế nhưng, Tô Nhược Hân vẫn không hề hoảng loạn, cô điềm tĩnh nhìn lại người phụ nữ, vô cùng ung dung nói: “Quý cô này, người ta từng nói cơm có thể ăn bừa, nhưng không thể nói bừa. Đều là người lớn rồi, nói chuyện thì phải có chứng cứ, nếu không là phỉ báng, phỉ báng quá mức có thể sẽ phải vào tù đó.”
Từng câu từng chữ của cô càng nói đến cuối càng lạnh lùng.
Cô không hề trêu chọc hai người phụ nữ này, nên đương nhiên không chịu nổi bị họ bắt nạt.
Ai cũng không được.
Tăng Hiểu Khê đưa cô đến, cô chắc chắn sẽ không để bà bị sỉ nhục.
“Cô đang uy hiếp tôi? Mau thành thật, rốt cuộc là ông già nào bao nuôi cô. Nếu cô nói, tâm trạng tôi tốt hơn, nói không chừng nể tình cô sống khổ cực mà tha cho cô. Nếu không, người vào tù chắc chắn là cô.”
“Ngại quá, không nói ra được.” Những lời này của Tô Nhược Hân là thật, cô không nói ra được, cô không hề được người ta bao nuôi.
“Là không nói ra được, hay không dám nói?”
Tô Nhược Hân chớp mắt: “Không nói ra được.”
Cô không muốn gây sự, đánh nhau với người khác, là đối phương bắt nạt cô trước.
Người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, cũng vì lời của Tô Nhược Hân mà hiểu nhầm cô.
“Không ngờ, cô gái cậu chủ Cận dẫn đến thật sự được người ta bao nuôi. Người có thể mời được cậu chủ Cận chăm sóc cho người phụ nữ mình bao nuôi chắc hẳn cũng có lai lịch lớn, chúng ta đừng nói linh tinh nữa, chẳng may chuốc họa vào thân thì không đáng.”
“Đúng vậy, tránh xa một chút, đứng ở xa xem kịch hay, mới thú vị.”
“Cô nói xem, nếu ông già bao nuôi cô gái này cũng ở đây, ông ta có ra mặt vì cô ta không?”
“Không đâu, cho dù thích cơ thể của cô ta, cũng sẽ không để mình mất mặt như vậy đâu. Nếu ra mặt thay cô ta ở đây, thì chẳng khác gì công khai với cả thế giới.”
“Tôi đoán hai cô gái kia đoán chừng cũng nghĩ như vậy, cho nên mới cứ chọc vào, cô gái này chịu thiệt rồi.”
“Đáng tiếc, ngoại hình xinh đẹp như vậy, không ngờ chỉ là người đẹp được bao nuôi.”
Người nào người nấy trông cũng tao nhã, tôn quý, nhưng lời nói ra lại người sau khó nghe hơn người trước nhiều.
Tô Nhược Hân nghe thấy, hai người phụ nữ kia cũng nghe thấy.
Đến bước này, cho dù cũng sợ ông già đứng sau Tô Nhược Hân tính sổ, nhưng lúc này chỉ có thể đâm lao theo lao, cắn răng chịu đựng.
Nếu không, quá mất mặt. Người phụ nữ nghĩ đến đây, lườm Tô Nhược Hân, cười nhạo nói: “Đúng là không biết xấu hổ, không nói ra được là sợ vợ người ta tìm đến đòi mạng mình có phải không, haha.”
Người xung quanh cũng cười hùa theo.
Tô Nhược Hân hơi mím môi, vẫn không hề hoảng loạn, nhưng không ngờ cô đang định lên tiếng, lại thấy trong đám đông đột nhiên có một người chen vào, sau đó lạnh lùng nói: “Cô Tô, bây giờ tập đoàn Tô Thị không phải đang thiếu gấp một công ty tiếp nhận thu mua ư? Hay là giao cho Lương Viễn tôi thu mua đi, cô thấy thế nào?”
Tô Nhược Hân vốn còn đang nghĩ, cô nhiệt tình đáp lễ lại, không ngờ lúc này cô mới bắt đầu, Lương Viễn đã xuất hiện.
Cô Tô ban nãy vừa nói cô không biết xấu hổ, lập tức sửng sốt một giây, sau đó chỉ vào mình nói: “Bác Lương đang nói tôi à?” Từ cô Tô đến tập đoàn Tô Thị, mặc dù cô ta muốn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng liên tiếp hai chữ “Tô” hình như cũng không giống nghe nhầm lắm.
“Xin lỗi.” Lương Viễn lạnh lùng nhìn người phụ nữ, ánh mắt giống như con dao sắc nhọn, khiến cô ta lập tức hoảng loạn.
Trước đó, cô ta đấu võ mồm với Tô Nhược Hân, xung quanh đều đến xem náo nhiệt. Cô ta cũng không hề sợ, nhưng đột nhiên xuất hiện Lương Viễn, cô ta thật sự sợ rồi.
Lương Viễn của tập đoàn Phượng Lộc, cả thành phố T không ai là không biết. Là nhân vật cấp cao nổi tiếng ngang với Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị.
Lương Viễn cũng giống Hạ Thiên Tường, đều là những người mà kẻ như cô ta không trèo cao nổi, cũng không chọc vào nổi.
Thế nhưng, cô ta vẫn không tin Lương Viễn bảo cô ta xin lỗi Tô Nhược Hân: “Bác Lương, có phải bác nhầm rồi không? Là cô ta nói năng vô lễ trước.”