Tô Nhược Hân im luôn.
Chịu rồi.
Cô không cãi nổi anh.
Anh có lý.
Cực kỳ có lý.
Lặng lẽ ngồi xuống, cô bưng bát cơm lên bắt đầu ăn. ¡ Làm vậy mới có thể che giấu sự bối rối của mình một chút.
Nếu không, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là hình ảnh anh hôn cô mà anh vừa nhắc đến.
Khi hôn, có khi anh hôn đến mười phút không buông.
Nhưng lần nào cô cũng không thoát được anh.
“Sao không nói gì?” Cô gái nhỏ chỉ ăn mà không nói lời nào, Hạ Thiên Tường vốn luôn thích im lặng, lúc này lại thấy phòng làm việc quá văng vẻ.
“Không nói.” Tô Nhược Hân dùng phong cách ngắn gọn của Hạ Thiên Tường.
“Tại sao?” Hạ Thiên Tường đặt bát đũa xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân, quay mặt cô lại, buộc cô phải nhìn vào mắt anh.
Gương mặt cô gái đỏ ửng như món thạch khiến anh không thể rời mắt.
“Anh hư lắm.”
“Hư chõ nào?” Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn vào mắt Tô Nhược Hân, lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ ngại ngùng trông thật đáng yêu đến vậy.
“Chỗ nào cũng hư, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hư không sót chỗ nào. Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.
“Thế mà em còn tận tay đưa anh một hộp bento, ừm, lẽ nào đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu? Vậy thì anh phải cố gắng hơn đế hư hơn nữa nhỉ?”
“Anh dám!” Tô Nhược Hân vươn tay véo mu L4 bàn tay Hạ Thiên Tường.
“Khong hư thì em sẽ không đưa bento.’ Hạ Thiên Tường bỗng phát hiện hóa ra việc trêu chọc cô gái nhỏ lại là một chuyện rất thú vị.
Đây chắc chắn là khám phá mới nhất.
Cuổi cùng anh cũng hiểu thế nào là thú vui trong tình yêu.
ÙỪm, đây là thú vui trong tình yêu.
“Anh im đi, nếu không ngày mai em không đưa nữa.
“Được, anh im đây…
Sau đó, Hạ Thiên Tường thực sự không nói gì nữa, cũng không ăn cơm, chỉ lặng lẽ ngồi đó ngắm Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nuốt không trôi.
Không có cô gái nào có thể làm như không thấy gì mà vui vẻ ăn khi bị một người đàn ông nhìn chăm chằm.
Dù sao thì Tô Nhược Hân đúng là nuốt không trôi.