Cô gái kia cũng không dám lên tiếng.
Mà lúc này Tô Thanh Hà cũng không dám lên tiếng.
Lời Cận Liễm nói còn bên tai, cô ta chưa muốn mất cái mạng nhỏ của mình đâu.
Nhược Hân chờ Phong Thắng nằm xong, lúc này mới lại mở balo ra, sau đó, ngay lúc mọi người nhìn chăm chú, một lần nữa lấy ra cái ly giác hơi giống như đúc cái ly trước đó cô đã dùng qua.
"Nhược Hân, cô chuẩn bị hai cái ly giác hơi à?" Nhìn thấy Nhược Hân lại lấy ra một cái ly giác hơi mới, Tô Thanh Hà lập tức lo lắng, hô lên.
"Đúng thế, có phải làm chị thất vọng?" Nhược Hân mỉm cười, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Tô Thanh Hà càng đen hơn, lập tức nhìn về cô gái trước đó, cô ta hiểu ý, nhưng mới lên trước một bước, liền bị Cận Liễm ngăn cản: "Chờ đi, nếu không cút ra ngoài cho tôi."
Giọng nói lạnh lùng làm cho cô ta cả kinh không dám tiến lên, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với Tô Thanh Hà.
Trên sofa, Nhược Hân vẫn là cắm vài chục cái kim châm lên gáy Phong Thắng, có mười cái chấm đỏ, chấm đỏ đốt lập tức có giọt máu xuất hiện.
Nhưng giọt máu rất nhỏ, mắt trần có thể thấy nhỏ, cũng sẽ không di chuyển.
Sau khi cắm kim xong, động tác Nhược Hân nhanh chóng cầm rượu sát trùng chấm một chút cồn, cái bật lửa nhanh chóng bén lửa.
Nhanh chóng đưa bông cồn sát trùng châm lửa vào trong ly giác hơi đảo mấy lần, sau đó bỏ ngay bông cồn ra rồi lại up chiếc ly vào những vị trí cô đã từng đâm qua trên gáy ông cụ Phong.
Tất cả quá trình này, giống với quá trình giác hơi trước đó, hoàn toàn không có khác biệt.
Cố định xong, Nhược Hân phủi tay: "Ông Phong à, lần này sẽ không nghiêm trọng thêm đâu ạ, năm phút sau, sẽ thấy hiệu quả, sau đó bệnh này của ông cũng sẽ chữa khỏi."
"Chữa khỏi rồi? Không cần thêm một lần nữa sao?" Phong Thắng còn chưa lên tiếng, ông cụ Tăng là người đầu tiên không tin.
Cứ như vậy nhổ một bình giác hơi, là có thể trị xong rồi sao?
Ông ta sống lớn tuổi như vậy, thật chưa thấy qua chữa bệnh kiểu này.
"Không cần, lần này là xong rồi." Nhược Hân cười nói, đồng thời bắt đầu thu dọn chai rượu của mình.
Về phần rượu sát trùng thì bỏ luôn.
Chỉ dùng một lần, sẽ không dùng lại.
Bởi vì, bệnh của Phong Thắng rất nhanh sẽ trị khỏi.
"Nhóc à, đây là nguyên lý gì?" Trước châm cứu sau đó giác hơi, cái này thật không có cái gì đặc biệt, chỉ là Tăng Hiểu Khê cũng nhìn mấy cái ly giác hơi của Nhược Hân có chút hiếu kỳ.
"Một hồi sau mẹ nuôi sẽ biết ngay thôi."
"Biết cái gì?"
Kết quả, lần này Tăng Hiểu Khê còn chưa nói xong, trong đám người có người cả kinh hét lên: "Trời ơi, mau nhìn, đó là côn trùng gì thế? Làm sao nhiều như vậy? Trời ơi."
Tăng Hiểu Khê quay đầu.
Lập tức cũng giật mình theo đám người.
Thấy ly giác hơi nhìn tưởng như bình thường lại đặc biệt kia, bây giờ đã có thay đổi.
Những giọt máu nhỏ trước đó Nhược Hân nhanh tay châm cứu, bây giờ đã biến thành từng đầu dây nhỏ, dọc theo ly giác hơi từ dưới đi lên tản ra bốn phía.
Lúc đầu, mọi người còn tưởng rằng kia là máu.
Nhưng rất nhanh liền phát hiện đây không phải là máu, mà là những con côn trùng nhỏ.
Lúc này, vô số côn trùng nhỏ tạo thành từng hàng, đầu tiên là chui lên thành bình giác hơi, sau đó tất cả đều chui vào hộp nhỏ trong suốt phía trên.
Đúng vậy, trước đó cái ly giác hơi sở dĩ nhìn có vẻ đặc biệt, chính là trên đỉnh có một cái hộp nhỏ trong suốt, chiếc hộp nhỏ mở ra một lỗ hổng nhỏ tinh tế bên trong ly giác hơi.
Lúc này, từng hàng côn trùng nhỏ kia, đang nhanh chóng tiến vào lỗ hổng nhỏ.
Chỉ trong chốc lát, cái hộp nhỏ trong suốt đã chứa hết côn trùng.
Lít nha lít nhít, mắt trần có thể thấy.
Đám người đều ngây người.
Ông cụ Tăng há to miệng, hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Cận Liễm cảnh giác nhìn xung quanh mình, có anh ta đứng đó, không ai dám lên trước, nhưng tất cả đều ngạc nhiên với cảnh này, giống như quên luôn cả việc hô hấp, con mắt càng không nỡ nháy, sợ bỏ lỡ sự thần kỳ này.
Dù sao, trường hợp này, trên đời chỉ có một lần mà thôi.
Bỏ lỡ là không còn.
Nhược Hân lại nhẹ nhõm đem cất bình cồn, kim châm, dọn xong, mới ngẩng đầu nhìn về bên gáy Phong Thắng: "Ông Phong, hai phút sẽ ổn, ông nhịn một chút sẽ không ngứa."
"Nha đầu, cháu cũng biết ta ngứa? Làm sao ngứa quá vậy, thật muốn gãi một cái." Lúc này trong cả căn phòng, cũng chỉ có Phong Thắng là người không nhìn thấy kỳ quan đó, nhưng, nếu như ông ta nhìn thấy từng con côn trùng nhỏ không ngừng chui ra từ giọt máu trên gáy mình, nhất định sẽ dọa cho tê liệt.
Dù sao, ai nhìn thấy trong cơ thể mình có côn trùng đều sẽ sợ hãi.
Không thể không sợ được, vậy thì không phải là người rồi.
Nhược Hân ngồi xuống trên ghế sofa, đưa tay cầm tay Phong Thắng một cái ta, xoa mu bàn tay của ông ta: "Như vậy có phải đỡ hơn nhiều không? Có phải không còn ngứa nhiều nữa không?"
"Dường như đỡ hơn một chút, không có ngứa nhiều như vậy." Phong Thắng cảm nhận một chút nói.
"Chỉ là lực của ly giác hơi hơi lớn, sẽ càng ngày càng yếu, sau đó không ngứa nữa ạ." Nhược Hân như đang lảm nhảm việc nhà với Phong Thắng.
Sau đó, hóa giải thành công sự lo lắng của ông ta.
Cứ nói như vậy, chớp mắt hai phút trôi qua.
Những hàng côn trùng bên trong bình không còn nữa.
Nhìn chằm chằm ly giác hơi mà Nhược Hân ra tay trong nháy mắt, lập tức rút ra cái ly giác hơi kia, sau đó lấy cái nắp đã chuẩn bị từ sớm, niêm phong lại.
Toàn bộ quá trình không đến ba giây đồng hồ, đã hoàn thành.
Nếu không, nếu như động tác hơi chậm một chút những côn trùng kia rất có thể sẽ tràn ra ngoài.
Ai cũng không biết đó là côn trùng gì, cho nên, giờ phút này đều hoảng sợ hận không thể có thể cách xa cái ly giác hơi kia càng xa càng tốt, nếu không, lỡ như côn trùng dính trên người mình, không dứt ra được, sau đó cũng giống như Phong Thắng vậy, tiến vào trong máu thì đúng là thảm rồi.
"Được rồi?" Phong Thắng cảm giác trên cổ khoan khoái, nằm nửa ngày ông ta cũng nhớ ra.
"Được rồi." Nhược Hân cười nói.
"Có thật như vậy là ổn rồi không?" Phong Thắng ngồi dậy, đưa tay sờ vào vị trí lấy bình ra trước đó, có chút máu, nhưng không đau, ông ta cũng không để ý.
"Ừm, ổn rồi."
"Thật là ổn rồi à? Không thể nào, đây cũng nhìn không ra có khỏe thật hay chưa?". Cô gái trước đó cả gan nghi ngờ nói một tiếng.
Nhược Hân cũng không để ý tới cô ta, cười nhìn Phong Thắng nói: "Ông Phong, buổi sáng ông có uống rượu nhỉ?"
Câu hỏi này của cô, Phong Thắng có chút ngượng ngùng: "Phải... có uống một chút."
"Cũng không phải một chút đâu, không thiếu dăm ba ly rượu, trưa cũng vậy."
"Nha đầu, có phải cháu sắp xếp nội ứng trong nhà ta? Mau mau thành thật nói ai là nội ứng của cháu?" Phong Thắng cười nói, nhưng đây cũng là trá hình thừa nhận buổi sáng và giữa trưa quả thật có uống hết hai ba ly rượu, không ít chút nào.
"Ông Phong à, nội ứng chính là của bệnh của ông đó, ha ha."