“Không được, bây giờ ba còn có hy vọng có thể cứu sống, em cho con bé đi vào, không khí trong phòng sẽ càng không tốt hơn.” Tăng Bá kiên quyết ngăn cản, không muốn cho Tô Nhược Hân đi vào.
“Cậu, cháu chỉ cần nhìn ông ngoại một cái thôi.”
“Đừng gọi tôi là cậu, tôi chỉ có một cháu gái tên là Cận Dĩnh, nếu cháu tên là Cận Dĩnh, tôi sẽ cho cháu đi vào.”
Tăng Bá chặn trước cửa không chịu cho Tô Nhược Hân đi vào, trước cửa bắt đầu rơi vào thế giằng co.
Tô Nhược Hân hơi nôn nóng.
Nhưng người này là anh của Tăng Hiểu Khê, cô cũng không thể ra tay được.
Dù bây giờ cô thật sự muốn đánh người rồi.
Vì cô muốn cứu người.
Nếu không tới thì thôi.
Một khi đã tới, nếu không cứu được người thì cô sẽ rất khó chịu.
Hơn nữa đối với một ông cụ đang được cấp cứu, từng giây từng phút đều có thể lấy mạng ông cụ.
Cô phải tranh thủ từng phút từng giây thời gian còn có thể quý trọng.
Nếu không, đợi đến khi ông cụ tắt thở qua đời rồi, có cho cô thêm thời gian cũng vô ích.
Không phải ai cũng đều tốt số như Hạ Thiên Tường, vừa khéo được cô cứu sống.
“Tránh ra.” Tô Nhược Hân khẽ quát lên.
“Không được.”
Vào lúc Tăng Hiểu Khê muốn đẩy anh cả của bà ta ra, bên trong phòng ngủ chợt có người lao đến: “Đâu không phải bé Tô sao, bà cô nhỏ, cháu đến thì tốt quá, cháu mau vào xem ông cụ thế nào đi.”
“Bác sĩ Mạc?” Tô Nhược Hân không ngờ lại gặp Mạc Tử Đơn ở đây, khi nãy ông ta mặc áo blouse giống như bác sĩ, còn đưa lưng về phía cô, cho nên thật sự không nhìn ra được.
“Bà cô nhỏ, là tôi đây, cháu có mang kim đến không?” Mạc Tử Đơn vừa nói vừa nhìn về phía cái túi Tô Nhược Hân mang theo bên người, sau đó mắt lập tức sáng lên: “Là cái túi lần trước, mau đi vào đi.”
“Ông, ông biết con bé sao?” Đầu tiên, Tăng Bá thoáng sửng sốt, Mạc Tử Đơn không ngừng gọi Tô Nhược Hân là bà cô nhỏ, đương nhiên ông ta đã biết người Mạc Tử Đơn gọi thật sự là Tô Nhược Hân chứ không phải ai khác.
Vì lúc này ngoài cửa chỉ còn ông ta và Tăng Hiểu Khê, Mạc Tử Đơn cũng không nhìn Tăng Hiểu Khê.
Nhưng điều khiến ông ta ngạc nhiên là một bác sĩ nổi tiếng khắp thành phố T như Mạc Tử Đơn lại gọi Tô Nhược Hân là bà cô nhỏ.
Quá khó tin.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mà nghe người khác kể, có đánh chết ông ta ông ta cũng không tin.
Lúc này Mạc Tử Đơn mới phát hiện ra Tăng Bá vẫn đang chặn trước cửa, lập tức đẩy ông ta ra: “Ông tránh ra, để sư phụ của tôi đi vào, bà cô nhỏ là sư phụ của tôi đấy.”
“…” Tô Nhược Hân hơi buồn cười: “Tôi… Tôi chưa từng nhận đệ tử, bác sĩ Mạc đừng đùa.”
“Bác sĩ Mạc, ông là sư phụ của con bé đúng không, đã lúc này rồi, ông đừng nói đùa nữa.” Tăng Bá đang lo lắng cho ba của mình, cho nên hoàn toàn không hiểu được hàm ý trong câu nói của Tô Nhược Hân, vẫn cho rằng Mạc Tử Đơn đang nói đùa.
Không ngờ Mạc Tử Đơn lại quay đầu trừng ông ta một cái: “Đây là sư phụ tôi mới nhận, trở về tôi sẽ tặng quà nghiêm túc bái sợ.”
Lời nói của ông ta rất nghiêm túc, trên mặt hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
Tăng Bá vẫn đang trợn mắt, lúc này, ông ta cũng thấy ngơ ngác, sau đó thì bị Tăng Hiểu Khê kéo qua một bên: “Lần trước đường tiểu của em bị sỏi rơi vào trong ống dẫn niệu, suýt đau đến mức chết trong xe, bé Tô vừa ra tay, không cần tiêm cũng không cần uống thuốc, mất chưa đến mười phút đã chữa khỏi cho em, anh tin tưởng con bé đi, đừng ngăn cản con bé.”
Tăng Bá nửa tin nửa ngờ, lúc này mới không ngăn cản Tô Nhược Hân đi vào nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Mạc Tử Đơn, Tô Nhược Hân vô cùng thuận lợi đi đến trước giường.
Mấy bác sĩ và y tá đang cấp cứu trước giường cũng đều tránh ra.
Mạc Tử Đơn lên tiếng, bọn họ đều rất nể mặt.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhược Hân, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ khinh thường.
Thật không biết Mạc Tử Đơn có uống nhầm thuốc không, cung kính với một con nhóc như thế thì thôi đi, còn muốn bái cô làm sư phụ.
Sao có thể chứ.
Tuổi tác chênh lệch quá nhiều.
Mạc Tử Đơn làm sư phụ của con nhóc này còn được.
Chắc chắn là bọn họ ù tai, nghe nhầm rồi.
Nhưng nếu Mạc Tử Đơn cho cô nhóc này đến gần, thì bọn họ tạm thời không nên làm gì thì hơn.
Vì thế, mọi người đều lùi lại một bước, nhường không gian cho Tô Nhược Hân và Mạc Tử Đơn.
Tô Nhược Hân nhẹ nhàng quan sát ông cụ Tăng.
Sắc mặt ông cụ rất khó coi, đã hấp hối rồi.
Lúc này chỉ có thở khí ra chứ không thể hít khí vào.
Cô lại quay đầu nhìn những máy móc kia, tình hình đúng là rất tệ.
Chẳng trách trên đường đi Tăng Hiểu Khê vẫn không ngừng khóc.
Nếu cô đến chậm một bước nữa, e rằng ông cụ thật sự sẽ…
“Mở hết cửa sổ ra.” Tô Nhược Hân chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nói.
Nhưng cô vừa nói xong, trong phòng ngủ lại vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Tô Nhược Hân như đang nhìn quái vật, không một ai hành động.
Tăng Bá giật mình.
Tăng Hiểu Khê cũng sửng sốt.
Bệnh của ba họ sợ trúng gió nhất.
Vừa trúng gió sẽ nặng hơn.
Cho nên phòng được xây mái bằng lắp thêm một cái quạt thông gió, một ngày hai mươi tư giờ đều sẽ cố hết sức giữ không khí trong lành cho căn phòng.
Nhưng thật ra không thông gió thì sao có thể trong lành được.
Quạt thông gió chỉ là thứ để cho yên tâm thôi.
Là một cách không phải cách.
Nhưng không ngờ Tô Nhược Hân vừa đến đã lập tức muốn mở cửa sổ.
Nếu là ban ngày không có gió, chỉ có ánh mặt trời còn được.
Nhưng bây giờ đêm đã khuya, mở cửa sổ chắc chắn sẽ có gió thổi vào.
Đối với ông cụ đã lâu không hóng gió, bọn họ cảm thấy sẽ khiến ông cụ chết nhanh hơn, chứ không phải là cứu sống ông cụ.
“Nhược Hân, có được không?” Lúc này Tăng Hiểu Khê cũng đã mất bình tĩnh, không chắc Tô Nhược Hân làm thế có đúng không.
Hơn nữa Tô Nhược Hân là do bà ta dẫn đến, nếu vừa mở cửa sổ thì ba lập tức tắt thở, thì anh chị em ruột của bà ta đều sẽ trách bà ta.
Tô Nhược Hân kiên định nói: “Trong phòng này càng ít người càng tốt, mở cửa sổ ra trước đã.”
Nhưng cô nói xong, vẫn không có ai hành động.
Bọn họ vẫn nhìn cô như thế.
Tô Nhược Hân lại nhìn ông cụ, nếu còn lề mề sẽ không kịp nữa rồi.
Vì thế, cô bèn đích thân đi mở cửa ban công.
Mạc Tử Đơn thấy cô làm thế cũng đi tới kéo rèm, sau đó mở cửa sổ.
Hai người không để tâm đến bất cứ ai, bắt đầu hành động.
Tăng Bá cũng bị dọa sợ, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, không dám nhìn tiếp nữa.
Tăng Hiểu Khê cũng không biết phải làm sao, bà ta vô cùng nôn nóng, muốn khuyên Tô Nhược Hân, nhưng thấy Mạc Tử Đơn ủng hộ cô như thế, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lúc này cũng chỉ có thể làm tất cả để cứu ông cụ thôi.
Nhưng cửa sổ trong phòng thật sự đã lâu rồi chưa mở, Tô Nhược Hân hoàn toàn không thể mở được: “Bác sĩ Mạc, không kịp nữa rồi, ông mở cửa sổ, tôi đi châm cứu.”