Tô Nhược Hân vốn thấy còn hai vòng nữa, sau đó xe của người đàn ông dường như xảy ra vấn đề, đầu tiên suýt đâm vào hàng rào tiếp đó lại chạy chậm dần, thở phào cho rằng kiên trì thêm một vòng nữa sẽ chiến thắng, không ngờ chiếc xe đua màu đỏ trong kính chiếu hậu lúc này lại điên cuồng đuổi theo như phát điên.
Hiển nhiên thấy chỉ còn lại một vòng rưỡi, anh ta không thua nổi.
“Hạ Thiên Tường, anh ngồi chắc nhé, em phải tăng tốc.” Đã đến mức này rồi, cô chắc chắn không thể thua, nếu thua sẽ khiến Hạ Thiên Tường mất mặt.
“Được, tập trung chú ý, tăng tốc.”
Thế nên Tô Nhược Hân nhìn thẳng phía trước, Hạ Thiên Tường tai nghe tám hướng mắt nhìn sáu đường, phía trước xe đẳng sau xe và cả Tô Nhược Hân trong xe, toàn bộ đều nằm trong tâm mắt khống chế của anh.
Tô Nhược Hân liếc nhìn kính chiếu hậu, xe đua màu đỏ đã sắp đuổi kịp xe của mình rồi.
Lúc này đã đuổi đến một nửa thân xe, qua thêm một nửa nữa sẽ ngang bằng xe cô.
Không cần mạng nữa à?
Cung đường cong mà lại điên cuồng tăng tốc.
Tô Nhược Hân gật đầu, lập tức tăng tốc, rồi lại tăng tốc, chỉ chốc lát đã tăng lên năm mươi, chớp mắt bỏ xa chiếc xe màu đỏ phía sau xe mình.
Gòn lại một vòng cuối cùng.
Xe đua màu đỏ muốn liều mạng, không thèm quan tâm có an toàn hay không, tốc độ xe chạy trên đường cong chính là tốc độ chạy trên đường thẳng trước đó, tốc độ chạy đường thẳng ít nhất cũng bảy mươi tám mươi.
Anh ta sắp vượt qua.
Vượt qua rồi.
Bàn tay Tô Nhược Hân run lên: “Hạ Thiên Tường, em sắp thua rồi”’ Nhưng cô cảm thấy mình thật sự không thể tăng tốc thêm nữa.
Đường vòng trước mặt rất cong, nếu tăng tốc sẽ rất nguy hiểm.
Mặc dù vượt qua đường cong phía trước chạy thêm một đoạn đường thẳng nữa sẽ đến đích, nhưng cô không muốn lấy tính mạng của mình và Hạ Thiên Tường đặt cược một ván thắng lợi.
Giữa mạng sống của cả hai và chiến thắng, cô chọn cái đầu tiên.
“Giữ vững, đừng hoảng, tiếp tục.” Hạ Thiên Tường vẫn ngồi ở ghế lái phụ với vẻ bình tĩnh, nếu anh không nhìn nhầm, bánh xe của chiếc xe đua màu đỏ vừa vượt qua kia đã lóe lên tia lửa do ma sát cực nhanh với đường đua.
Tô Nhược Hân nhanh chóng đè nén cảm xúc hoảng loạn, tiếp tục lái chiếc xe đua một cách vững vàng.
Dù thua cũng phải thua có khí phách.
Cô không sợ mình có chuyện, tóm lại cô tuyệt đối không thể kéo theo Hạ Thiên Tường cùng xảy ra chuyện được.
Thế nên cô chắc chắn không tăng tốc nữa.
Mạng người trên hết, tính mạng quan trọng hơn nhiều so với một trận đấu thắng thua.