“Không thể, ai cũng không được phép.” Sau khi tuyên bố xong, bồng nhiên anh lại sửa lời: “Không tính anh”.
HT Tô Nhược Hân chọc chọc vào eo người đàn ông cái được cái không: “Tính cả anh nữa, anh cũng không được hung dữ với em”
“Đi uống nước cam đi, anh phải giải quyết một việc.” Đột nhiên Hạ Thiên Tường xoay người bế Tô Nhược Hân lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế sô pha, thậm chí còn lấy điện thoại của cô đến đặt vào tay cô: “Ừm, chờ anh một lúc nhé”
Tô Nhược Hân mơ màng ngồi dựa vào ghế sô pha.
Được anh nhẹ nhàng bế bổng đã không còn luống cuống như trước nữa.
Thậm chí, cũng không còn bận tâm nhiều đến sự xuất hiện vừa rồi của Lục Diễm Chĩ.
Chỉ cần Hạ Thiên Tường bảo vệ cô là được.
Về phần những người khác, cho dù là mẹ Hạ Thiên Tường thì cô cũng không quan tâm.
Trải qua một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, Tô Nhược Hân cũng chẳng chơi di động nổi nữa, vậy nên cô muốn ngắm Hạ Thiên Tường.
Trong tâm trí cô toàn là hình ảnh vừa rồi anh đối đầu với Lục Diêm Chỉ chỉ để bảo vệ cô.
Sau đó, chỉ thấy người đàn ông ngồi xuống ghế giám đốc, mười ngón tay nắm lấy di động gõ gõ gì đó.
Cũng chẳng biết là chữ hán hay chữ la tình, tóm lại anh gõ nhanh đến mức mắt cô không thể theo kịp nhịp điệu của anh.
Chỉ có thể nhìn thấy những nét cuối cùng.
Chốc lát sau, cũng hơn một phút đồng hồ, Là t đột nhiên Hạ Thiên Tường cất điện thoại đi.
Sau đó vẻ mặt của Hạ Thiên Tường càng trở nên sa sầm hơn cả khi anh đứng dậy.
Nhìn thấy thế Tô Nhược Hân không khỏi rùng mình.
Cứ như thể trong một giây tiếp theo anh sẽ bùng nổ mà xé người khác thành từng mảnh nhỏ.
Hít vào một hơi, Tô Nhược Hân dè dặt hỏi: “Hạ Thiên Tường, anh sao vậy? Sao sắc mặt anh lại kém đến thế?”
Xong đời rồi, bây giờ mỗi khi cô nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Thiên Tường sẽ tự động tưởng tượng ra bốn chữ “sống không bằng chết!
Sau đó bắt đầu tưởng tượng đủ kiểu.
“Đợi anh.” Người đàn ông thấp giọng nói một tiếng, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi văn phòng.
Cùng lúc đó, cửa văn phòng cũng bị đóng lại.
Thậm chí Tô Nhược Hân còn nghe được tiếng sau khi anh đóng cửa đã thử kéo một cái, tựa như lo lắng xem cánh cửa kia có đóng chặt hay không.
Tô Nhược Hân do dự một lúc, sau đó đi thẳng đến cửa văn phòng.
Tiếp đến lặng lẽ mở cánh cửa ra, nhìn ra ngoài qua khe hở chật hẹp.
Mặc dù hơi có cảm giác của một kẻ trộm.
Nhưng cô chẳng còn cách nào.
Cô cũng chẳng muốn nghe lén như vậy.