Cô thầm tính toán, cô có thể phát triển chiều cao thêm ba bốn năm nữa.
Thế là cô sẽ cao hơn một chút rồi.
Như vậy mới tốt, không thì cô sẽ luôn vướng mắc chuyện lùn hơn Hạ Thiên Tường nhiều mất.
Do chiều cao chênh lệch quá lớn nên mỗi lần đứng trước mặt anh, cô đều thấy vô cùng mất tự nhiên.
Sau này cô mới thừa nhận mình đói, anh bèn ngồi dậy đưa điện thoại của cô cho cô: “Em chơi trò giải mã của em tiếp đi, nửa tiếng sau xuống ăn nhé.”
“Em… để em nấu cho.” Tô Nhược Hân ngượng ngùng.
“Em chữa trị cho anh còn vì mục đích gì ngoài không muốn nấu ăn, chăm sóc cho anh chứ? Hừm, giờ như em mong muốn rồi đấy.’ Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân bằng đôi mắt đầy ấm áp.
“Hạ Thiên Tường, anh nói như em lười lắm ấy, không có mà.”
“Ừm, Nhược Hân không lười, chắc chắn không lười.” Nói xong, Hạ Thiên Tường còn bóp cái mũi nhỏ của Tô Nhược Hân. Trước giờ anh chưa từng biết thì ra con gái cũng có thể đáng yêu như thế.
Ừm, Tô Nhược Hân rất đáng yêu.
Đáng yêu như cây anh túc khiến anh say đắm, không bao giờ có thể chia lìa.
Nguyên liệu nấu ăn giống nhau.
Nhưng chỉ cần người nấu khác nhau, hương vị chắc chắn sẽ không giống nhau.
Khi Tô Nhược Hân ăn trưa, quả thực vô cùng kinh ngạc.
Vừa ăn cô vừa lén lút nhìn Hạ Thiên Tường, người đàn ông này không chỉ giỏi lập trình, giỏi kinh doanh mà giờ xem ra khả năng học tập kỹ năng mới của anh cũng rất đỉnh.
Món xào của Hạ Thiên Tường thật sự rất ngon.
Ngon chết mất.
Không thua gì tay nghề của một đầu bếp.
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là những món ăn anh nấu cũng được trang trí vô cùng đẹp mắt.
Không ngoa khi nói cả sắc cả hương vị đều đầy đủ.
€ó vẻ như vô tình cô đã nhặt được bảo bối rồi.
“Đẹp không?” Kết quả người đàn ông vừa hay nhìn sang, bắt gặp dáng vẻ của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân ngồi thẳng người, đầu tiên là ho nhẹ một tiếng, sau đó trịnh trọng nói: “Ừ, đẹp, anh Hạ rất đẹp, nhưng mà không đẹp bằng đồ ăn anh nấu.
Lời này của cô không hề khoa trương tí nào, một chút cũng không.
Hạ Thiên Tường đẹp, đồ ăn anh nấu cũng đẹp.
Ăn còn ngon nữa.
“Có phải rất muốn nói từ nay về sau để anh nấu đúng không?”
Tô Nhược Hân chớp chớp mắt: “Có thể chứ?”
Hạ Thiên Tường trực tiếp gõ đầu cô: “Phải xem biểu hiện của em đã.”
“Xem biểu hiện gì của em?” Tô Nhược Hân bỏ đũa xuống không ăn nữa, muốn người đàn ông hứa sẽ nấu ăn cho cô mỗi ngày.