Ừm, anh ghen.
Hạ Thiên Tường ghen cũng khá đáng yêu đấy chứ.
"Đó là ý của mẹ cậu ta, không phải cậu ta."
"Thì ra anh biết hết."
"Biết."
"Cô à, cô chủ của chúng tôi mời cô vào." Khi Tô Nhược Hân đang bàn chuyện về Hạ Thiên Chiếu với Hạ Thiên Tường thì người phụ nữ lúc trước đi ra.
Vẻ mặt của bà ta cũng đã cung kính hơn trước rất nhiều.
Lúc này, bà ta đang đứng chờ ở một bên, chờ đưa cô đi vào gặp cô gái đó.
Cô đã từng gặp cô ấy.
Gầy tới mức như chỉ còn da bọc xương.
"Được." Tô Nhược Hân đứng dậy.
Hạ Thiên Tường cũng đứng dậy: "Tôi đi cùng em." Cô không nói, anh cũng đoán được cô lại đi chữa bệnh cho ai đó.
Nhưng cô thích nên anh sẽ ủng hộ cô vô điều kiện.
"Xin lỗi anh Hạ, cô chủ nhà chúng tôi nói chỉ gặp cô gái này, không gặp những người khác." Người phụ nữ kính cẩn ngăn Hạ Thiên Tường đi theo.
"Nhược Hân…"
"Thiên Tường, anh chờ tôi ở đây, lát nữa tôi sẽ ra sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."
"Nhà" mà cô nói không phải gì khác.
Chỉ một chữ "nhà" thôi cũng khiến Hạ Thiên Tường cảm thấy như bị điểm huyệt, anh yên lặng đứng đó, không đi theo nữa.
Tô Nhược Hân đi theo người phụ nữ vào lại nông gia viện.
Đi qua một hành lang dài.
Khi cô tưởng rằng đã đến thì lại có một ngã rẽ.
Cô nhìn thấy một cánh cửa.
Cổng sắt chạm khắc kiểu cách và đẹp mắt.
Hoá ra trong nông gia viện còn có một nơi khác.
Sân nhà sâu hun hút.
Cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra.
Toàn là màu tím.
Đó là lan dạ hương.
Chính giữa vườn hoa dạ lan hương là một căn biệt thự nhỏ.
Xung quanh vườn dạ lan hương là những cây tùng bách cảnh.
Tô Nhược Hân đứng ở cửa, bị vẻ đẹp trước mặt làm cho choáng váng.
"Hòn đảo nhỏ này là sản nghiệp của nhà cô chủ bà à?" Nếu không không thể nào phía trước có nông gia viện tinh xảo, phía sau là nơi ở của cô gái đó được.
"Đương nhiên, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi trải rộng khắp thế giới, nhưng cô chủ của chúng tôi thích thành phố T, thích sống ở nơi này."
"Cô ấy thích dạ lan hương à?" Trong nhận thức của cô, con gái thích màu tím thì thích hoa lưu ly hơn.
Hoa lưu ly (forget-me-not) mang theo cảm giác hơi buồn thương, đó là loài hoa yêu thích của những cô gái thời thượng đa sầu đa cảm.
Hoặc có thể là sự mong chờ một nửa còn lại của cuộc đời mình.
Nếu như gặp thì đừng quên em.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện con gái thích màu tím còn thích cả lan dạ hương.
Một bông thì đẹp.
Cả vườn lại càng đẹp hơn.
Đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hít thở thật sâu, dạo bước trong vườn hoa.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Tô Nhược Hân khi nhìn lần đầu tiên, đi một lúc, ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
"Đúng, cô chủ thích dạ lan hương nhất."
Tô Nhược Hân gật đầu: "Bà có biết vì sao cô ấy thích dạ lan hương không?"
"Người mẹ đã khuất của tôi thích." Không đợi người phụ nữ trả lời thì cánh cửa biệt thự đã mở ra, cô gái nhẹ nhàng bước ra đứng trước cửa, mỉm cười nhẹ nhìn Tô Nhược Hân đang từ tốn bước về phía mình.
Tô Nhược Hân chỉ thấy lồng ngực nhói đau, thì ra cô gái này thích chỉ vì mẹ cô ấy thích.
"Vậy tùng bách xung quanh vườn thì sao?" Cô gái khẽ cười nhìn cô, cô cũng cười nhẹ nhìn lại cô ấy.
Cảm giác đồng cảm bắt đầu lan ra trong lòng.
Mẹ cô gái đã qua đời, mẹ cô thì có cũng như không.
Tính ra thì họ đều được coi là những đứa trẻ không có mẹ.
"Tôi thích." Cô gái yếu ớt khẽ đáp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác kiên định.
"Ồ, tôi còn tưởng là ba cô thích chứ." Sau đó dạ lan hương trong vườn tượng trưng cho mẹ, tùng bách bên ngoài tượng trưng cho ba.
Nhưng không ngờ thì ra lại là cô ấy thích.
Nghe đến từ "ba", cô gái bĩu môi: "Tôi không có ba."
Tô Nhược Hân giật mình sau đó bình thường lại, vậy nên cô ấy mới thích tùng bách phải không?
Cô ấy muốn mạnh mẽ, phát triển khoẻ mạnh như tùng bách.
"Tô Nhược Hân." Tô Nhược Hân đến trước mặt cô gái rồi tự giới thiệu.
"Lâm Sương Ngọc."
Khi cô ấy từng chữ từng chữ nói những lời này, người phụ nữ dẫn Tô Nhược Hân tới lúc trước bèn sững sờ.
Bà ta đứng trên con đường nhỏ trồng đầy lan dạ hương, ngơ ngác nhìn Lâm Sương Ngọc: "Cô chủ… Cô…"
Có lẽ là bà ta không ngờ Lâm Sương Ngọc lại nói chuyện.
Tô Nhược Hân cũng không ngờ.
Đây là điều duy nhất cô nhìn nhầm về Lâm Sương Ngọc.
"Muốn nói chuyện từ lúc nào vậy?" Cô theo Lâm Sương Ngọc đi vào căn biệt thự màu trắng.
Bên trong cũng là một màu trắng tinh khiết.
Một màu trắng xoá nói cho Tô Nhược Hân biết Lâm Sương Ngọc thích màu trắng đến nhường nào.
"Vừa nãy."
"Cảm ơn đã tin tưởng." Tô Nhược Hân cười, ngồi xuống ghế sofa.
Người phụ nữ đi sau nhanh chóng mang hai tách cà phê lên.
Hai cốc mocha nóng hổi bốc khói trông rất ấm áp trong phòng khách được bật điều hoà với nhiệt độ cực thấp này.
"Cà phê rất thơm." Lâm Sương Ngọc nói.
"Cô… Cô chủ, cô thật sự có thể nói được rồi ư?" Tuy người phụ nữ vẫn luôn nghe thấy Lâm Sương Ngọc nói chuyện, nhưng vẫn không kìm được cất tiếng hỏi.
"Ừm, có thể, tôi vẫn luôn nói được."
"Vẫn luôn nói được?" Người phụ nữ sững sờ.
"Không muốn nói."
"Cô chủ, lẽ ra cô nên nói với tôi sớm hơn." Người phụ nữ nghe xong liền bật khóc: "Cô không biết là bao nhiêu năm nay tôi lo lắng thế nào đâu."
"Dì Phượng, tôi biết dì lo lắng cho tôi, tôi nghĩ bây giờ tôi gặp được cô Tô thì sẽ không chết được ngay đâu, dì có thể đi rót cho mình một tách cà phê rồi đi chơi đi."
"Ha ha", Tô Nhược Hân bật cười, nếu không phải đã lấy tay che miệng thì cô đã phun cà phê ra ngoài rồi: "Cô Lâm thật hài hước."
"Biết cô tới, tôi rất vui."
"Trùng hợp thật, tôi không biết cô sống ở đây."
"Cận Liễm đưa cô tới." Lâm Sương Ngọc lại uống thêm một ngụm cà phê, cô ấy uống cà phê luôn nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó nghiêm túc thưởng thức đánh giá, trông cực kỳ dễ thương, đáng yêu.
Lòng Tô Nhược Hân trở nên chua chát: "Cô biết hết à?"
"Biết, cô vừa lên đảo là tôi đã biết rồi."
Tô Nhược Hân nghĩ, chuyện này cũng không có gì lạ, hòn đảo này thuộc về gia đình Lâm Sương Ngọc, coi như tài sản riêng của nhà cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn biết thì dù là mỗi một nhánh cây ngọn cỏ trên hòn đảo này cô ấy đều biết.
Vậy nên nơi nào có camera, cô ấy cũng sẽ biết.
"Bình thường cô đều sống ở đây à?"
"Mẹ tôi tốt nghiệp cấp ba ở trường trung học Khải Mỹ."
"Thế nên thi thoảng cô cũng sẽ sống ở gần trường trung học Khải Mỹ à?" Tính như vậy thì hôm đó cô gặp Lâm Sương Ngọc ở hiệu thuốc của trường trung học Khải Mỹ cũng là chuyện bình thường.
"Đúng, nhưng rất ít thôi, tôi vẫn thích nơi này hơn, đây là nhà mẹ tôi để lại." Lâm Sương Ngọc cứ nhắc đến mẹ là ánh mắt sẽ lại vô thức tối đi.