Ai ngờ, cô vừa mới bước một bước chuẩn bị một mình vào biệt thự của Trần Sang, kết quả đã bị Hạ Thiên Tường kéo tay lại.
Sau đó, anh mặc kệ chuyện cô có đồng ý không, mười ngón tay đan vào nhau, tiếp đấy anh cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, lúc này mới hài lòng nói: “Đi thôi.”
Có vẻ hiệu quả của mười ngón tay đan vào nhau thân mật hơn là Tô Nhược Hân khoác tay anh.
Đến gặp Trần Sang, đây là phương thức cần để bày tỏ quan điểm.
Tô Nhược Hân vừa muốn giấy ra đã nghe thấy Hạ Thiên Tường nói: “Tối nay cho phép em bắt nạt anh thế nào cũng được.”
Lúc đầu vẻ mặt Tô Nhược Hân ngơ ra, sau đấy mới hiểu ra, hoang mang bối rối quay Qua nhìn xung quanh, cũng may là Phương Tấn biết điêu đứng cách đó hơn năm bước, l cho nên chắc chắn Phương Tấn không nghe thấy câu này của Hạ Thiên Tường.
Nếu không, ai không biết còn tưởng lúc cô ở bên Hạ Thiên tường, một nửa là anh chủ động, còn lại là cô chủ động đấy.
Nhưng cô thật sự không có.
Lần nào cũng là Hạ Thiên Tường hôn xong không chịu buông tha cho cô…
“Hạ Thiên Tường, đồ lần trước anh mua về có một món quên dùng, tối nay có thể dùng rồi.
Tô Nhược Hân nói xong, trong đầu tự động nảy ra hình ảnh anh Hạ tuấn tú cao lớn phong độ quỳ gối trên tấm giặt đồ, bồng nhiên cảm thấy hài hước.
Vẻ mặt Hạ Thiên Tường đầy vạch đen: “Về nhà rồi nói sau.”
Tuy rất không thích ván giặt đồ, nhưng từ “nhà” trong lời Tô Nhược Hân nói khiến Hạ Thiên Tường rất hưởng thụ.
Hai người vừa đi đến cửa lớn biệt thự đã có người ra đón.
“Anh Hạ, cô Tô, mời vào.” Là anh Thành tung tăng chạy đến, lần này ánh mắt anh ta nhìn Tô Nhược Hân không còn có chút háo sắc nào nữa.
Hạ Thiên Tường lại không dắt Tô Nhược Hân đi vào mà ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh Thành, tầm mắt kia bắn về phía anh Thành như dao băng, khiến anh ta rùng mình: “Anh Hạ, mời… Mời vào.”
Sau đó, anh ta sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn Hạ Thiên Tường.
Giống như thể tâm mắt của Hạ Thiên Tường có thể bắn thủng cơ thể anh ta vậy.
“Được rồi, anh đi vào một mình là được, vừa hay ngày hôm qua vấn chưa giao lưu đủ với anh Trần, hôm nay tiếp tục vậy.” Nói xong anh thật sự làm ra vẻ muốn thả tay Tô Nhược Hân ra: “Nhược Hân, em lên xe chờ anh đi, anh đi một lát sẽ về.”
Tay vừa thả lỏng ra, Tô Nhược Hân mới phát hiện Hạ Thiên Tường thật sự nghiêm túc.
Chỉ bởi vì anh Thành mới vào lần thứ hai chỉ nhắc mỗi anh chứ không nói đến cô, cho nên anh Hạ kiêu ngạo không cho cô vào luôn.
Thế này cũng đúng với ý định ban đầu của H anh.
Dù sao, vốn dĩ anh không muốn Tô Nhược Hân đi gặp Trần Sang.
Tô Nhược Hân buồn cười liếc nhìn anh, lại nhớ lại lúc trước khi bị người của Trân Sang bắt đi, anh Thành này vấn luôn có ý độ xấu với cô, bây giờ có vẻ như Hạ Thiên Tường đã biết hành động của anh Thành với cô vào ngày hôm qua rồi.