Sợ độ cao.
Cô sợ độ cao.
Hoặc có thể con người đứng trên cây cầu gấy có độ cao như thế, cũng không thể không sợ độ cao được.
Bởi lẽ, dòng nước bên dưới cây cầu gãy đang cuồn cuộn, chảy rất xiết.
Nhìn xuống dưới, cứ như con người đang trôi theo dòng nước vậy.
Sẽ khiến người ta có một loại ảo giác, mình sẽ rơi xuống dòng nước.
“Không… không còn bom thật chứ?” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang lướt nhanh mười ngón tay trên điện thoại.
Tuy tối hôm qua cô có học được cách xâm nhập vào hệ thống camera từ anh, nhưng thật ra cô vẫn còn là một kẻ gà mờ trong cái ngành này.
Là một tấm chiếu mới không thể mới hơn, thậm chí cô còn không hiểu được code anh đang gõ.
Nhưng, lúc gõ code anh vẫn có thể chú tâm trả lời câu hỏi của cô: “Anh đã điều tra rồi, không có.”
Câu nói này của anh khiến Tô Nhược Hân nhữũn như cọng bún, sau đó cô ngồi phía sau Hạ Thiên Tường, ở bên cạnh anh là được rồi, cô không lên tiếng nữa.
Anh nói không còn bom, cô mới yên tâm được.
Xe cảnh sát.
Xe cứu thương.
Xe phòng cháy chữa cháy.
Lọt vào trong tai.
Dường như cách cô rất gần, nhưng lại như rất xa.
Hạ Thiên Tường vẫn đang gõ code trên bàn phím điện thoại.
Tốc độ của anh rất nhanh, nhanh đến nỗi cô không nhìn rõ anh đang gõ cái gì, cô chỉ nhìn thấy từng chuỗi ký tự xuất hiện dài ngoằng từ trang này đến trang khác trên màn hình điện thoại của anh, còn anh thì cứ ngồi yên trên mặt đất lặng lẽ gõ code.
Thậm chí anh còn không hỏi đến tung tích của Hạ Nhất.
Hoặc có thể, trong lúc gõ code, anh đã có tin tức của Hạ Nhất rồi.
Chiếc Bugatti rơi vào trong nước.
Chiếc xe sang ba mươi mấy tỷ cứ như thế rơi vào trong nước.
Tô Nhược Hân biết, mười mấy chiếc xe con rơi xuống nước, và cả những chiếc xe và những người bị bom nổ tung, tất cả đều do cô và Hạ Thiên Tường.
Tự dưng cô lại thấy rất đau lòng.
Nếu biết trước thế này, nhất định cô sẽ ngăn cản không cho chiếc xe này chạy lên cầu.
Nhưng thú thật cô không biết trước, cũng không dám chắc điều gì.
Chỉ là mí mắt đột nhiên giật liên tục khiến cô vô thức cho rằng sắp tới sẽ có nguy hiểm xảy ra, thế nên cô mới kịp thời nhắc nhở Hạ Thiên Tường và Hạ Nhất đổi xe.
Nhưng cô lại không ngờ, mọi thứ cứ như thế thật Sự xảy ra.
Lại không chân thực giống như đang ở trong một giấc mộng vậy.