Cô không hỏi quá khứ của ba và mẹ Lâm Sương Ngọc, cô chỉ biết rằng người còn sống sẽ vì cuộc sống mà cố gắng và phấn đấu: "Cô Lâm, cô không cảm thấy rằng cô sống vui vẻ hạnh phúc mới là "món quà" tốt nhất tặng cho ba cô và người thứ ba kia sao?"
"Ha ha, Tô Nhược Hân, lời này của cô rất đúng ý tôi, ừm, chỉ dựa vào câu này của cô, cô cho tôi uống thuốc gì tôi uống thuốc đó, không bàn sống chết, kết quả thế nào tôi cũng không trách cô."
Tô Nhược Hân thầm thương cảm trong lòng, cô cũng chỉ thuận miệng thử một câu, không ngờ quả nhiên đã bị cô đoán trúng.
Lâm Sương Ngọc không bước qua được lằn ranh trong đáy lòng kia.
"Sương Ngọc, tôi có thể gọi cô như vậy không?"
"Có thể, cô giúp tôi có thể uống ra mùi vị của café, cũng có thể ăn ra hương vị của thức ăn, Tô Nhược Hân, sau này cô là bạn của tôi."
"Đó là bản thân cô thông minh." Ngày đó ở hiệu thuốc, thật ra là cô cố ý để đơn thuốc của Hạ Thiên Tường lại, xem như gián tiếp tặng cho Lâm Sương Ngọc.
Bởi vì trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Sương Ngọc, cô đã biết Lâm Sương Ngọc cũng mắc chứng bệnh về vị giác giống như Hạ Thiên Tường.
Nhưng mà cô gái này còn thê thảm hơn Hạ Thiên Tường, cô ấy không chỉ mắc chứng bệnh về vị giác, trong cơ thể cô ấy còn có những bệnh khác.
Đó chính là, cô ấy trúng độc rồi.
Chỉ là ngày đó ở trong hiệu thuốc, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Lâm Sương Ngọc trúng độc gì, cũng không nghĩ ra nguyên nhân cô ấy trúng độc.
Nhưng khi vừa đẩy cánh cửa sắt này ra rồi đi vào vườn dạ lan hương này, quan sát xung quanh, cuối cùng cô cũng biết Lâm Sương Ngọc trúng độc như thế nào rồi.
"Nói đi, người phụ nữ kia hạ độc gì cho tôi?" Lâm Sương Ngọc bưng ly café lên, hơi ngửa mặt uống hết sạch chỗ café còn lại.
Nơi khóe môi ngập tràn thù hận.
Trong lòng Tô Nhược Hân là đau thương không nói thành lời: "Cô cho là người phụ nữ kia hạ độc?"
"Đúng, chỉ uống một ly nước ép trái cây của bà ta, từ đó tôi ăn bất kỳ thứ gì cũng không ăn ra hương vị, đã mười mấy năm rồi."
Lâm Sương Ngọc là mười mấy năm.
Hạ Thiên Tường là hai mấy năm.
Đều khiến người ta đau lòng giống nhau.
"Bây giờ ba cô vẫn ở bên người phụ nữ kia sao?" Nói một hồi, Tô Nhược Hân không nhịn được hóng hớt.
Lâm Sương Ngọc lạnh lùng cười: "Chỉ dựa vào bà ta, bà ta cũng xứng sao? Sớm đã bị ba tôi đá rồi, tôi là người bà ta có thể chọc vào sao? Tôi nhỏ, tôi bị bà ta tính toán một lần thì thôi đi, tôi trưởng thành rồi, bà ta cũng đừng mong tính toán tôi nữa."
Tô Nhược Hân cười, không hỏi Lâm Sương Ngọc cũng biết chắc chắn sau này người phụ nữ kia bị Lâm Sương Ngọc trừng trị thê thảm.
"Bà ta cho tôi ăn gì đó khiến tôi mất vị giác, tôi bèn phá hủy khuôn mặt của bà ta, ha ha, sau này bà ta xấu như vậy, cô nói ba tôi còn cần bà ta nữa sao? Chắc chắn là không rồi, bây giờ bà ta sống hệt như một con chó, đáng đời."
Tô Nhược Hân bỗng nhiên hiểu được câu chuyện trong gia tộc hào môn, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như ấm áp tốt đẹp, nhưng hóa ra tất cả đều là gió tanh mưa máu.
Hạ Thiên Tường cũng vậy. Truyện Mạt Thế
Nói không chừng, cái chết của mẹ Lâm Sương Ngọc cũng là bút tích của người thứ ba.
Cho nên, Lâm Sương Ngọc trừng trị người phụ nữ kia là chuyện nên làm, đó là ác giả ác báo.
"Bà ta không có con sao?"
"Có thì sao chứ, ba tôi ghét bỏ bà ta, tự nhiên con trai ruột của bà ta cũng ghét bỏ bà ta, chắc chắn bà ta cũng không ngờ rằng bà ta lại bị chính con ruột của mình ghét bỏ, ha ha, báo ứng."
"Sương Ngọc, nhưng mà, bệnh của cô bây giờ không liên quan gì đến bà ta." Nghe rất nhiều chuyện, nhưng càng nghe Tô Nhược Hân càng cảm thấy nặng nề.
Nghĩ đến Hạ Thiên Tường vẫn đang ở bên ngoài chờ cô, cuối cùng cô vẫn nói ra tình hình thực tế.
"Bệnh của tôi không liên quan đến bà ta? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, chắc chắn là bà ta hết lần này đến lần khác phái người lặng lẽ hạ độc vào trong thức ăn của tôi, nếu không mấy năm nay tôi sẽ không hở một tí là đau đầu, hở một tí là tiêu chảy như vậy, chuyện này là không thể nào."
Tô Nhược Hân nhìn ánh mắt căm hận của cô ấy, thở dài một hơi, nói lại lần nữa: "Thật sự không liên quan gì đến bà ta."
Một tiếng này, rất nhỏ rất nhẹ, nhưng mang lại cảm giác dõng dạc mạnh mẽ.
Bởi vì Tô Nhược Hân lặp lại lần nữa cũng khiến cho Lâm Sương Ngọc không tin nổi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân: "Cô nói thật sao?"
"Thật."
"Thật sự không phải là bà ta?"
"Không phải."
"Vậy…"
"Chỉ là tâm ma trong lòng cô mà thôi, bệnh này của cô, chỉ cần uống mấy vị thuốc trong mấy ngày là khỏi." Tô Nhược Hân đứng dậy, cô muốn rời đi.
Nhớ Hạ Thiên Tường rồi.
Quá khứ của Lâm Sương Ngọc phảng phất như câu chuyện của một Hạ Thiên Tường khác.
Mặc dù hai người không liên quan đến nhau, nhưng đều khiến người ta đau lòng.
"Mấy vị thuốc nào?" Lâm Sương Ngọc cũng đứng dậy theo, nhưng tất cả biểu cảm trên mặt đều là không tin.
Không tin chỉ cần uống mấy vị thuốc trong mấy ngày là cô ấy sẽ không bệnh.
"Xuyên khung 6g, tế tân 3g, bạch thược 10g, cam thảo 10g, bạch thuật 10g, phòng phong 10g, sắc lên rồi uống." Tô Nhược Hân vừa đi vừa nói, khi nói xong đã tới trước cửa.
"Xuyên khung và tế tân điều trị đau đầu bình thường; bạch thược, cam thảo, bạch thuật và phòng phong điều trị tiêu chảy, đây đều là những vị thuốc điều trị đau đầu và tiêu chảy bình thường nhất, không có gì hiếm lạ, tôi cũng đã dùng từ lâu, Tô Nhược Hân, đơn thuốc này của cô khiến tôi thất vọng, không có hiệu quả, mỗi tháng tôi đều đi bốc rồi sắc uống mấy lần, mỗi lần uống xong sẽ đỡ một hai ngày, nhưng uống tiếp thì không còn hiệu quả, không có tác dụng nữa."
"Quả nhiên cô Lâm cũng hiểu thuốc trung y, cô nói không sai, những thuốc này quả thật là thuốc trị đau đầu và tiêu chảy bình thường, quả thật không có gì đặc biệt."
"Vậy cô còn nói có thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi đã từng dùng phương thuốc này rồi, cô như vậy chẳng phải qua loa lấy lệ thôi sao, cô Tô, cô khiến tôi thất vọng rồi."
Tô Nhược Hân đến trước cửa thì dừng lại, ngắn nhìn dạ lan hương trồng đầy trước mắt, mỉm cười: "Tôi vẫn chưa nói xong."
"Còn phải thêm vị thuốc nào nữa, cô nói một lần xong hết đi, đừng úp úp mở mở." Lúc này sắc mặt Lâm Sương Ngọc đã hơi lạnh xuống, lộ vẻ rất thất vọng về Tô Nhược Hân.
"Thật ra, trước đó cô bốc thuốc và uống thuốc theo đơn của tôi, khi nhìn thấy cô uống café, tôi đã biết là cô hiểu y thuật, cho nên về mặt dùng thuốc này, cho dù tôi muốn lừa cũng không lừa được cô." Tô Nhược Hân cười, ở trước mặt người thạo nghề, vẫn thong dong bình tĩnh.
Nếu không hiểu y, nếu không hiểu thuốc, Lâm Sương Ngọc sẽ không tùy tiện dùng đơn thuốc của cô.
Cho nên, biết vị giác của cô ấy tốt hơn nhiều, Tô Nhược Hân rất vui vẻ.
Cho dù Lâm Sương Ngọc tin tưởng cô hay không, cô cũng không quan tâm.
Bởi vì Hạ Thiên Tường, bây giờ cô rất hiểu cho cô gái sinh ra trong gia đình hào môn giống như Lâm Sương Ngọc.
"Nhưng mà, tôi không chữa được bệnh của mình, Tô Nhược Hân, tôi luôn đau đầu và tiêu chảy, thật sự không chữa khỏi được sao?" Cô gái nói rồi ôm đầu, dường như lại nhức đầu rồi.
"Có thể chữa."
"Chữa thế nào? Đơn thuốc cô cho tôi căn bản không chữa được, tôi đã dùng đơn thuốc đó từ lâu, giờ cô lại cho tôi đơn thuốc giống vậy, thật buồn cười." Có lẽ là sau khi nghe thấy đơn thuốc Tô Nhược Hân kê cho, Lâm Sương Ngọc vốn có hi vọng, nhưng giờ phút này chỉ còn lại tuyệt vọng.