Vừa rồi cô vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn của giáo viên và bạn học, lúc này mới ngửi thấy mùi thơm khắp phòng, thơm quá.
“Chị Chiêm, muốn ăn cùng không?”
“Tôi mới ăn rồi.” Chị Chiêm mỉm cười từ chối.
Bà ta tự hiểu rõ thân phận của mình.
Tô Nhược Hân bắt đầu ăn, vừa cho vào miệng đã trợn tròn hai mắt: “Ngon quá.”
“Ngon thì ăn nhiều chút, không đủ tôi nấu thêm bát nữa.”
“Đủ rồi, đủ rồi, bát to như vậy mà.” Tô Nhược Hân cười, cô là người ăn thế nào cũng không béo, nhưng dù sức ăn lớn thì một bát to như vậy cũng đủ rồi.
Ăn hơn nửa bát, cơn đói mới biến mất: “Chị Chiêm, buổi tối tôi đi đón Tiểu Hứa.”
“Được, cô thi xong rồi, ra ngoài thả lỏng một chút, rất tốt.”
“Mấy ngày nay làm phiền chị rồi.” Tô Nhược Hân lên tiếng, mỳ cán tay chị Chiêm làm rất ngon, đồ ăn nấu trước đó cũng rất hợp với sở thích của cô, nhưng cô cảm thấy, cô đã không trả được tiền thuê căn chung cư này cho Hạ Thiên Tường thì thôi đi, giờ còn để cho Hạ Thiên Tường mời giúp việc chăm sóc Chúc Hứa cho cô, luôn cảm thấy không nên như vậy.
Bây giờ cô không cần đi học, hoàn toàn có thể tự đưa đón Chúc Hứa.
Có thể tiết kiệm đồng nào hay đồng đó.
Dù sao, trong thẻ của cô thật sự không còn nhiều tiền.
“Không phiền không phiền, đây là công việc của tôi.” Chị Chiêm nói rất khách sáo.
Chị Chiêm vừa nói như vậy, trái lại khiến Tô Nhược Hân không biết mở miệng sa thải chị Chiêm thế nào.
Tốc độ ăn mỳ chậm hơn rất nhiều.
Thấy cô muốn nói lại thôi, chị Chiêm tò mò hỏi: “Cô Tô có tâm sự sao? Có thể nói với tôi không?”
“Khụ…” Tô Nhược Hân vốn muốn nói, nhưng chị Chiêm hỏi thẳng mình như vậy lại càng khiến cô ngại nói ra.
Cô không nói, chị Chiêm cũng ngại ngùng: “Xem tôi này, nhiều chuyện rồi.”
“Chị Chiêm, tôi không bất mãn chuyện chị hỏi tôi, chỉ là tôi không biết nói với chị thế nào, khụ khụ…”
“Chuyện… chuyện gì?” Chị Chiêm nhìn Tô Nhược Hân, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Câu chuyện cũng đã nói đến đây rồi, Tô Nhược Hân cắn răng hạ quyết tâm, đặt đũa xuống nói: “Thật ra tôi rất thích chị, chị đối xử với tôi và Tiểu Hứa rất tốt, chỉ là tôi… tôi hơi kẹt…”
Chị Chiêm nghe đến đây lập tức hiểu ra: “Cô Tô đang lo lắng chuyện tiền lương sao? Cô Tô không cần quan tâm chuyện này, tôi là người cậu Hạ phái đến, tất nhiên mọi thứ đều do cậu Hạ lo liệu.”
“Nhưng tôi không muốn nợ anh ta quá nhiều.” Nói xong câu này, khuôn mặt Tô Nhược Hân như sắp vùi vào trong bát mì.
Không còn dám nhìn thẳng chị Chiêm nữa rồi.
Chị Chiêm hơi sửng sốt, cũng không ngờ là Tô Nhược Hân lại không muốn thiếu nợ Hạ Thiên Tường, không nhịn được cảm thấy ngượng ngùng.
“Vậy nếu tôi đi rồi, cô và Tiểu Hứa làm sao bây giờ? Cho dù bây giờ trong kỳ nghỉ hè cô có thời gian chăm sóc cậu bé, nhưng chờ cô lên đại học rồi thì sao? Cô còn có thể dành ra thời gian để chăm sóc cậu bé sao?”
“Chỉ… chỉ đưa đón mỗi ngày, hẳn là có thể.” Thời gian như nước trong miếng bọt biển, cô bóp mạnh một chút, luôn có thể dành ra thời gian chăm sóc Chúc Hứa, huống hồ, không phải còn Chúc Cương sao, nếu cô bận không làm gì được, vậy để Chúc Cương đưa đón Chúc Hứa cho cô, chỉ đưa đón thôi, hẳn là có thể.
“Cô Tô, hẳn vì liên quan đến vấn đề không có ba mẹ nên Tiểu Hứa hơi tự ti, tôi cảm thấy vẫn cần một người đặc biệt chăm sóc cậu bé, cậu Hạ nói rồi, cậu ấy làm như vậy không phải vì cô, mà chỉ đơn thuần là đang làm từ thiện mà thôi, dù sao không phải Tiểu Hứa thì cũng là đứa trẻ khác, cô thật sự đừng vì tôi ở chỗ này mà cảm thấy thiếu nợ cậu Hạ cái gì, nghe nói mỗi năm cậu Hạ làm từ thiện đều là mấy trăm tỉ.”
Tô Nhược Hân cũng biết điều này, nhưng cô luôn cảm thấy tất cả những gì Hạ Thiên Tường làm đều vì muốn đền ơn cô.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân không tỏ thái độ, có vẻ vẫn đang do dự muốn sa thải mình, chị Chiêm nói: “Tôi là người cậu Hạ mời đến, cho dù muốn sa thải tôi, vậy cũng là cậu Hạ thông báo cho tôi.” Bà ta cầm tiền của người nào thì sẽ phải làm việc cho người đó.
“Vậy được, việc này chờ tôi trao đổi với anh ta đã.” Tô Nhược Hân hiểu rõ lời chị Chiêm nói, với tính cách độc tài kia của Hạ Thiên Tường, cho dù chị Chiêm muốn đồng ý thì cũng không dám đi.
Cô vẫn không nên làm khó chị Chiêm.
“Được rồi.” Chị Chiêm thoáng nhìn Tô Nhược Hân, vốn dĩ còn tưởng là ham muốn nhà họ Hạ nên mới bấu víu Hạ Thiên Tường, bây giờ xem ra không giống như bà ta nghĩ.
Lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, gửi một tin nhắn đến cho Lục Diễm Chi.
Tô Nhược Hân tiếp tục ăn mỳ, ăn xong cầm bát vào phòng bếp định rửa, chị Chiêm lại di đến: “Tôi rửa cho, cô đi nghe nhạc hay xem phim thư giãn chút đi, mệt mỏi ba năm rồi, bây giờ là lúc thả lỏng.”
“Cảm ơn chị Chiêm.” Tô Nhược Hân cũng không cố giành, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng cần làm.
Hôm qua đi theo Hạ Thiên Tường đến Trần Ký, mặc dù tình trạng vị giác của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng quả thật đã có chút xíu chuyển biến tốt.
Thuốc trước đó để mấy ngày không dùng đã không còn mới mẻ, cô dự định sắc thêm mười thang.
Vì vậy Tô Nhược Hân thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Lần trước là nhờ Phương Tấn tự mình đi bốc thuốc rồi sắc thuốc.
Bây giờ cô có thời gian, còn là rất nhiều thời gian, cho nên cô quyết định tự mình đi bốc thuốc.
Vẫn là đơn thuốc ban đầu, nhưng đổi một vị thuốc, tăng thêm hai vị thuốc.
Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường chăm sóc cô không nghỉ ngơi tốt, nhân lúc phải uống thuốc chữa trị vị giác, cô dứt khoát điều dưỡng luôn cơ thể cho anh.
Bây giờ, đơn thuốc cô có được từ trong đầu đã không còn là sao chép rập khuôn, mà đều trải qua sàng lọc của bản thân cô.
“Cô Tô, cô cứ ra ngoài chơi, không cần gấp gáp trở về, buổi tối tôi đón Tiểu Hứa.”
“Không cần, nửa tiếng là tôi về rồi.” Lúc ra cửa, Tô Nhược Hân chào hỏi với chị Chiêm.
Khu chung cư nằm đối diện cửa bắc Trường trung học Khải Mỹ, hiệu thuốc nào gần Trường trung học Khải Mỹ có thuốc trung y, cô rõ ràng hơn bất cứ người nào.
Dù gì thì cũng đã học ba năm cấp ba ở nơi này rồi.
Ròng rã ba năm, khu vực này có những cửa hàng gì, trong đầu cô đều rất rõ ràng.
Đi vào hiệu thuốc có đầy đủ thuốc trung y nhất, Tô Nhược Hân đưa đơn thuốc mình đã viết sẵn khi ở trong chung cư ra: “Bốc thuốc.”
Nhân viên hiệu thuốc nhận lấy, thoáng nhìn: “Đơn thuốc này của cô là chữa bệnh gì? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đơn thuốc thế này.”
“Chữa mất vị giác.” Tô Nhược Hân cũng không muốn giấu giếm, không cần thiết.
“Cô là ăn cái gì cũng không cảm nhận được mùi vị, không biết thức ăn có ngon hay không?” Nhân viên hiệu thuốc giật mình hỏi.
“Không phải tôi, là một người bạn của tôi.” Hạ Thiên Tường cũng coi như là bạn của cô.
“Ồ ồ, vậy nếu người bạn này của cô uống khỏi, có thể giới thiệu người kê đơn cho tôi không?” Nhân viên hiệu thuốc vừa bốc thuốc vừa hỏi.
“Cô cũng có bạn bị bệnh như vậy?”
“Không phải là bạn của tôi, là có người thường xuyên đến mua thuốc.” Nhân viên hiệu thuốc vừa nói xong đã chỉ về phía cửa: “Nhìn đi, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến luôn, cô ấy đến rồi.”
Tô Nhược Hân quay đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đi đến, trông tuổi tác cũng không chênh lệch với cô là mấy, rất trẻ trung, tuổi trẻ như vậy lại thường xuyên đến hiệu thuốc mua thuốc, chắc hẳn cũng là một người thường xuyên bệnh tật.
Nhưng vừa nhìn sang, Tô Nhược Hân lập tức khiếp sợ.