Một lời tỏ tình đặc biệt.
Anh muốn nói lên rằng anh thật lòng muốn cùng sống, cùng chết với cô.
Sống cùng nhau, chết cùng nhau, chỉ có sáu chữ.
Lại mang ý nghĩa bên nhau từ cả lúc sống cho đến lúc chết.
Tuy nhiên, từ “chết” trong câu nói của anh vẫn làm Tô Nhược Hân hoảng loạn cả cõi lòng, đưa bàn tay nhỏ bé lên che môi anh lại: “Không được nói từ chết.”
Cô rất sợ.
Sợ một ngày nào đó thức dậy, anh thật sự sẽ chết, cô sẽ không còn được gặp anh nữa.
Sống không bằng chết.
Bốn từ này luôn khắc ghi trong đầu cô, dùng cách nào cũng không thể làm nó vơi đi.
Cô rất muốn hỏi Hạ Thiên Tường bốn từ này có nghĩa là gì nhưng lại không dám hỏi.
“Được, chồng hát vợ khen hay, như vậy được chưa nào?” Hạ Thiên Tường khẽ cười, cô không cho anh nói từ chết thì anh nhanh trí đổi sang câu khác.
Nếu là vào ba tháng trước, cho dù anh nghe thấy người khác nói ra năm từ “chồng hát vợ khen hay”
này thì nhất định cũng sẽ khit mũi coi thường chứ đừng nói là tự nói ra. Khi đó, anh chưa bao giờ nghĩ ra mình sẽ dính dáng đến tình yêu.
Hoặc là, do Hạ Sâm và Lục Diễm Chi nên anh chưa lần nào tin tưởng vào tình yêu.
Nhưng giờ đây, anh tin rồi.
Thế nên hôm nay anh mới nói ra năm từ “chồng hát vợ khen hay” một cách tự nhiên như thế.
“Hạ Thiên Tường, ai là chồng, ai là vợ đấy hả? Em nói cho anh biết, ngày sinh của em và anh vẫn chưa được đặt cạnh nhau đâu đấy!” Cô và anh còn chưa chính thức yêu đương, từ trước đến giờ anh vẫn chưa thừa nhận cô là bạn gái của anh với người khác.
Quả thật giữa ngày sinh của hai người không hề có một dấu phẩy nào.
Hạ Thiên Tường khẽ khàng ôm chầm cô gái, để cô tựa vào lòng mình: “Ngoan, chờ em tốt nghiệp đại học đã.” Cô còn quá nhỏ, anh không muốn làm cô sợ.
Từng câu từng chữ ghi dấu vào tai cô.
Gô nghĩ anh đang nói với mình rằng sau khi cô tốt nghiệp sẽ lấy cô làm vợ.
Tô Nhược Hân không nói gì, chỉ dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương độc nhất vô nhị của anh. Cô không nghĩ gì, cũng không muốn nghĩ ngợi.
Cô sẽ không mơ ước tương lai sẽ ra sao, điều cô cần bây giờ chỉ là hiện tại.
Bởi vì anh sẽ chờ đến khi cô tốt nghiệp, hoặc anh có hàm ý khác.
Có lẽ anh sợ anh không trụ được đến lúc đó.
Nghĩ đến đây, trái tim Tô Nhược Hân hãng một nhịp, cả người không còn tí sức lực nào.
Hai người cứ ôm nhau như thế, một tiếng trôi qua lúc nào không hay.
Đến khi bụng Tô Nhược Hân kêu lên, Hạ Thiên Tường mới buông cô ra: “Em đói rồi à?”
“Ừm”” Tô Nhược Hân đói thật, cô thuộc kiểu người không thể để bụng đói một phút giây nào.
Đôi lúc chính cô cũng thấy ngượng ngùng, cô háu ăn quá mà.
Trong tất cả những cô gái cô từng gặp, không có ai ăn nhiều như cô.