“À, không muốn anh bị phụ nữ nhòm ngó sao?”
“Ai thèm quan tâm anh có bị phụ nữ nhòm ngó hay không. Em chỉ muốn lặng lẽ ăn tối thôi, em đói bụng.” Tô Nhược Hân nói xong thì đúng lúc bụng cũng không chịu thua kém còn phối hợp réo lên.
Đói thật.
Cô còn đang tuổi lớn nên rất dễ bị đói.
“Em cài cúc áo cho anh.” Hạ Thiên Tường xấu xa.
“Vậy tự anh ở trên xe chịu đói đi, tự em đi ăn.” Tô Nhược Hân nhìn chăm chú vào cảnh đường phố quen thuộc bên ngoài xe, sắp đến rồi.
Vừa nghĩ đến món ngon của Trần Ký thôi đã chảy cả nước miếng.
Không còn cách nào, cô không chỉ là người mê sắc đẹp mà còn là người mê đồ ăn ngon.
“Hoặc là hôn hoặc là cài cúc, tự em chọn.”
“Hứ, em không chọn cái nào hết, em không có nghĩa vụ phải làm những việc này.” Tô Nhược Hân mới không thèm để ý tới tên xấu xa này.
Bây giờ càng nhìn càng thấy Hạ Thiên Tường xấu xa, gì mà tổng giám đốc tập đoàn, không giống chút nào.
“Vậy thì như thế đi… Hạ Thiên Tường giơ tay ấn một cái, Tô Nhược Hân chợt nghe một tiếng động bên phía cửa xe. Cô ngẩn ngơ nhìn về phía cửa xe: “Anh… Anh khóa cửa xe?”
Xe đang chạy nên cô không dám thử xem cửa xe đã khóa hay chưa.
Nhưng mà cô thấy chắc chắn là Hạ Thiên Tường đã khóa cửa xe rồi.
Cho nên, dù Phương Tấn dừng xe lại thì cô cũng không xuống xe được, cũng không thể ăn món ngon của Trần Ký được.
“Rồi, cài cúc áo đi.”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường.
Lúc này, người đàn ông cao to giống như một cậu bé to xác muốn ăn kẹo, nhưng vẻ mặt kia lại không có dáng vẻ nhờ vả người khác chút nào.
“Tại sao anh không tự cài?” Tô Nhược Hân thầm bực mình, anh đang uy hiếp cô.
“Em cài đẹp.”
Hình như lý do này hơi buồn nôn.
Tuy nhiên thấy sắp đến Trần Ký rồi, tốc độ xe cũng đã chậm lại, Tô Nhược Hân cắn răng một cái. Cô xoay người lại, đôi tay nhỏ nhắn kéo áo sơ mi của Hạ Thiên Tường lại.
Sau đó bắt đầu cài từng chiếc cúc áo một.
Nhìn hình ảnh sống động trước mắt lúc này, không hiểu sao cô lại có cảm giác mình như cô vợ nhỏ của anh, là một người vợ đang tự tay cài cúc áo cho chồng.
A a a, không tưởng tượng thêm nữa.
Không thể tiếp tục tưởng tượng thêm nữa.
Nhanh chóng cài xong cúc áo thôi, tay Tô Nhược Hân cũng trở nên run rẩy.
“Cài xong rồi, anh ấn mở cửa xe đi.” Bây giờ cô chỉ muốn trốn xuống xe.
Nếu không, hình ảnh cài cúc áo cho anh vừa rồi quá quyến rũ, cô không chịu nổi.
“Được.” Hạ Thiên Tường mỉm cười nhìn cô gái đang tính chạy trối chết, đưa tay ấn nút công tắc.