“Tự mình nghĩ đi.”
Tô Nhược Hân lập tức bày ra biểu cảm khóc lóc, nghĩ rồi lại nghĩ, cô chợt nghĩ ra, sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục ăn ăn ăn.
Cô đã biết chuyện mà người đàn ông này đang âm mưu.
Cô còn nhỏ.
Cô không muốn anh chọc thủng điểm mấu chốt của cô.
Cứ như bây giờ cũng tốt.
Như bây giờ cho đến khi cô tốt nghiệp đại học.
Nếu nào một ngày nào đó anh không nhịn được nữa, cô sẽ trực tiếp đưa điểm mấu chốt kia cho anh.
Khi đó chắc cũng được coi là con thiêu thân lao đầu vào lửa đẹp nhất nhỉ.
Đúng vậy, lúc đó cô phải là con thiêu thân lao đầu vào lửa đẹp nhất.
Vết thương của Hạ Thiên Tường đã lành.
Thật sự đã lành.
Sau bữa trưa, Tô Nhược Hân còn muốn cầm điện thoại chơi mật mã, như thể sẽ không dừng lại cho đến khi đuổi kịp Hạ Thiên Tường. Kết quả vừa mới cầm chiếc điện thoại lên đã bị người đàn ông đoạt lấy: “Chiều nay, anh đưa em ra ngoài.”
“Có việc gì à?” Tô Nhược Hân nhìn điện thoại của mình, rất muốn cướp về, nhưng khổ nỗi dáng cô thấp, có nhảy dựng lên cũng chưa chắc đã lấy lại được.
Gô cực kì phản đối, giá mà cô cao lớn bằng Hạ Thiên Tường thì anh sẽ không dám giật điện thoại của cô nữa.
“ừ”
“Chuyện gì thế?”
“Lên xe em sẽ biết.”
“Anh đi với em á?”
“Ừ, anh đi với em.”
“Hạ Thiên Tường, anh không cần làm việc sao?”
Nghĩ tới sáng nay Lục Diễm Chi tới đây, Tô Nhược.
Hân bỗng cảm thấy chột dạ.
Cô bỗng nhớ tới câu thơ: “Đêm xuân vắn vủn có ngần, Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra.”
(Theo Tản Đà dịch) Thật ra, cô và Hạ Thiên Tường thật sự không có đêm xuân gì cả…
Chỉ có anh có, chứ cô không có.
Cô vẫn là cô bé trong sạch.
Nhưng Lục Diễm Chi nhất định coi cô là đầu sỏ khiến Hạ Thiên Tường không có động lực làm việc.
“Không cần, không vội.”
“Được.” Tô Nhược Hân bị thuyết phục.
Người như anh, vội cũng có thể nói thành không vội.
Nhưng tất cả cũng chỉ vì cô, cô hiểu.