Tô Nhược Hân đậu xe dưới tầng hầm đỗ xe, khi lái khỏi lối ra trường đua, loáng thoáng nghe thấy tiếng hét ở hàng ghế khán giả.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô tò mò, không nhịn được hỏi bảo vệ.
“Có một người giữ lời hứa đang chia tiền thưởng, thế nên không khí hiện trường rất sôi động.”
Tô Nhược Hân quay đầu, đang định gọi điện cho Hạ Thiên Tường đã thấy người đàn ông đi ra.
Khẩu trang màu đen che khuất gương mặt điển trai của anh, nhưng lại không giấu được sự tôn quý tao nhã từ trong xương cốt anh.
Người đàn ông càng lúc càng đến gần.
Tô Nhược Hân nhãn nhịn không lao qua đó, yên tĩnh chờ đợi ở kia.
Mãi cho tới khi Hạ Thiên Tường đi đến gần mới kéo tay anh: “Anh thật sự đã chia hơn một tỷ sao?”
Nếu là thật vậy Hạ Thiên Tường giàu đến không có tính người.
“Ừm”
“Vậy phần em thắng, cho anh đấy.”
“Đó là do em thắng được, là thứ em nên có.” Hạ Thiên Tường nhét Tô Nhược Hân vào trong xe: “Ngủ một giấc đi, rất nhanh sẽ đến.”
Tô Nhược Hân hoàn toàn không để ý đến lời nói của Hạ Thiên Tường, cô hưng phấn đắm chìm trong chuyện mình đã thắng hơn một tỷ: “Hạ Thiên Tường, thật sự không cần giao một tỷ kia cho anh sao?”
“Không cần.”
“Wow wow, kiếm tiền thật là dễ, hôm nào em lại đến thi đấu thêm một lần nữa”
Kết quả là, ngay khi Tô Nhược Hân đang nhiệt huyết sôi trào muốn quay lại đua xe thêm một lần nữa thì chợt nghe người đàn ông nói: “Không được.”
“Hử, không cho phép em đua xe thì anh tặng em một chiếc xe đua làm gì?” Tô Nhược Hân kháng nghị.
“Lái xe đi dạo thì được, đua xe thì không.” Anh rất muốn nói thêm một câu, thiếu tiền thì anh cho thể cho cô.
“Hừ, vậy anh nói xem, là ai bảo em đua xe tối nay?
Còn chưa được sự đồng ý của em đã tự mình quyết định, hả?” Tô Nhược Hân nghiến răng, đưa tay nhéo cánh tay của Hạ Thiên Tường một cái.
Anh quá đáng.
“Ha ha.” Cánh tay tê rần nhưng Hạ Thiên Tường lại cười nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Nhược Hân, tài giải mật mã của em cũng không thua gì tài đua xe đâu. Sở dĩ anh để em thi đua xe một lần là muốn em có được sự tự tin.” Chứ không phải để cô từ nay về sau, mỗi ngày đều đi đua xe đến mức không biết chán.
Tô Nhược Hân chớp chớp mắt: “Tự tin sao?” Hình như bây giờ cô thấy mình đã tự tin hơn rất nhiều.
“Đúng.”
“Hình như em bắt đầu tự tin rồi, nhưng mà điều này không liên quan gì đến việc sau này em có tiếp tục tham gia đua xe hay không mà?”
“Có liên quan, không được tự mình tham gia đua Xe.
Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra: “Vì sao?”
“Anh không đi cùng thì em không được tự mình đua xe.”