Bởi vì anh nhìn cô ta nói.
Hơn nữa, ánh mắt anh lạnh như băng.
Hình như rất tức giận.
“Vì… Vì sao lại là tôi?” Nữ y tá lắp bắp, cô ta không làm gì sai, vì sao lại bảo cô ta đi? Thế này thật vô lý.
Sau đó, vào lúc cô ta đang kinh ngạc, Hạ Thiên Tường từ từ đi về phía Tô Nhược Hân, tiếp đấy bàn †ay thon dài như ngọc ngà nắm lấy tay cô gái kia trước mặt cô ta: ‘Nhược Hân, đi vào với anh.”
Sau đấy, dắt cô gái đi về phía khu khám bệnh như thể xung quanh không có ai, lúc đi qua nữ y tá, anh thờ ơ bỏ lại một câu: “Cút, trong vòng mười phút, tôi không muốn thấy cô ở đây nữa, nếu không, cô tự hiểu”
Dám bảo Tô Nhược Hân cút, người phụ nữ này đáng chết.
Lại còn bảo Tô Nhược Hân cút ngay trước mặt anh, vậy càng đáng chết hơn.
Nữ y tá hoàn toàn suy sụp, nhìn thấy Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân nắm tay nhau, cuối cùng cô ta cũng hiểu: “Anh… Hai người họ quen nhau.”
“Đi nhanh đi, cô tự nhìn lại cô xem, tính cách quá nóng nảy, nếu cô không nói năng ác liệt thì bây giờ đâu đến mức…” Chị Vũ tiến đến kéo cô ta, không ngờ chuyện này lại phát triển theo hướng này, hơi hỗn loạn.
Nữ y tá lại hất tay: ‘Không phải là tại chị sao, vậy mà lại đi mời một cô gái quen anh Hạ đến đây, mời thì mời đi, vì sao chị lại không nhắc trước cho tôi biết? Nếu tôi biết quan hệ giữa cô ta với anh Hạ không bình thường, chắc chắn vừa nãy tôi sẽ không bảo cô ta cút, tất cả là tại chị”
Chị Vũ nhíu mày: “Tôi cũng không biết quan hệ của cô ấy với anh Hạ không bình thường, tôi còn cảm thấy dù là với người xa lạ hay người quen thì đều phải đối xử với người ta chân thành, tử tế” Nói xong, cô ta tránh ra, không để ý đến nữ y tá tê liệt trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Đây là điều mà nữ y tá đáng phải nhận, không đâu lại đi quát mắng cô gái kia, đừng nói anh Hạ, đến người không quen Tô Nhược Hân như cô ta cũng không nhìn nổi.
Tô Nhược Hân máy móc đi theo Hạ Thiên Tường về phía toà nhà độc lập.
Bàn tay người đàn ông khô ráo mà ấm áp.
Bóng hai người trên mặt đất chạm vào nhau, chậm rãi chuyển động theo từng bước đi, hình ảnh kia có phần sinh động.
Khiến trái tim cô càng đạp nhanh hơn theo cái bóng hai người.
“Hạ Thiên Tường, xin lỗi.” Hạ Thiên Tường không nói gì, nhưng dù anh không nói câu nào, cũng không giải thích bất cứ thứ gì, cô cũng biết chắc chắn anh không đính hôn với Mai Diễm Tinh.
Nếu không, anh cũng không nắm tay cô trước mặt mọi người như vậy.
Đây là một bức chân dung cực kỳ thân mật.
Ít nhất ở chỗ Hạ Thiên Tường, đây là động tác nhỏ thân mật mà anh có thể làm trước mặt người khác.
“Em không cần xin lỗi anh, không liên quan đến em” Bàn tay to của Hạ Thiên Tường siết chặt trong chốc lát, nắm chặt khiến tay Tô Nhược Hân hơi đau, khẽ quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng thờ ơ.
Nhưng cô biết lòng anh không hề lạnh lùng không hờ hững, người đàn ông này là một con hổ giấy, anh sẽ không tức giận với cô.
“Tình hình của Thiên Hương không tốt lắm sao?”