“Thiên Tường…” Một câu “bà” của Hạ Thiên Tường đã khiến trái tim Lục Diễm Chỉ rối bời.
Bà ta nghĩ mình đã che giấu kỹ lắm rồi, không ngờ Hạ Thiên Tường lại biết hết.
Chẳng qua anh chưa từng nói ra mà thôi.
Cho nên bà ta mới luôn nghĩ răng không có ai phát hiện.
Giờ phút này bà ta mới phản ứng lại, đứa con này của mình từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ khiến mình phải thất vọng.
Bất kể là việc lớn hay việc nhỏ, cho tới bây giờ chưa một chuyện gì có thể thoát được khỏi mắt anh.
Là bà ta đã sơ suất.
“Nếu không có chuyện gì khác thì mời bà quay về văn phòng của mình đi.” Hạ Thiên Tường lại thúc giục.
“Thiên Tường, mẹ hy vọng lúc con ở công ty thì phải lấy công tác làm trọng, không nên để người không liên quan làm ảnh hưởng tới công việc.” Lục Diêm Chi sắp xếp câu chữ ìn lướt qua Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Có muốn tôi tặng bà một ít ảnh không?” Sau đó, ánh mắt sắc lạnh của Lục Diễm Chỉ lúc nhìn về phía Tô Nhược Hân đã hoàn toàn chọc giận Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân là mạng của anh.
Không ai được phép động vào.
Lúc này Lục Diễm Chi dám ở trước mặt anh mà nhìn Tô Nhược Hân như thế, vậy lúc bà ta không ở trước mặt anh thì chắc chắn còn.~ lạnh lùng với Tô Nhược Hân hơn.
“Con..” Sắc mặt của Lục Diễm Chi lại càng trắng.
Hạ Thiên Tường nói ảnh là ý gì, bà ta hiểu được, bà ta hiểu hết.
“Thôi, con đã trưởng thành rồi, cánh đã cứng cấp, rốt cuộc mẹ không quản được con.”
“Chuyện nên quản thì có thể quản, nhưng chuyện không nên quản, bà không nên quản.”
Anh và Tô Nhược Hân là trai chưa vợ gái chưa chồng, chuyện của hai người họ, Lục Diễm Chỉ không nên quản.
..
Anh phải nói bao nhiêu lần Lục Diễm Chi mới hiểu đây.
“Được, mẹ không quan tâm đến con nữa, như vậy được rồi chứ?” Lục Diễm Chi gầm nhẹ một tiếng, dứt khoát xoay người bước đi, khi bước ra khỏi cửa bà ta đóng sầm cửa phòng làm việc lại, khiến nó đập vào vách tường lần nữa.
Tiếng “rầm” vang lên một lần nữa này khiến tay Tô Nhược Hân hơi run lên, sau đó nhỏ giọng nói: “Hạ Thiên Tường, bà ấy là mẹ anh, anh đừng hung dữ như vậy.”
Bông nhiên phát hiện nếu Hạ Thiên Tường trở nên hung dữ, dường như thật sự rất đáng sợ.
May mắn thay, không phải anh hung dữ với cô.
Nếu không quả tim nhỏ của cô chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức tim đập thình thịch đến mức bất tỉnh nhân sự luôn rồi.
Lúc bầu không khí trở nên lạnh lẽo, ngay cả vào mùa hè cũng khiến cô cảm thấy vô cùng lạnh giá.
Hạ Thiên Tường nắm ngược lại tay cô: “Không ai được phép hung dữ với em. Mẹ anh cũng không được.