Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cận Liễm, tôi muốn về chung cư, anh đưa tôi về được không?” Hạ Thiên Tường bảo cô về nhà, nên bây giờ cô sẽ ngoan ngoãn đi về.

Thật ra, ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng rất vâng lời.

Lần này cũng vậy…

Cô không làm ầm lên, cũng chẳng gây loạn.

Cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để gột rửa lòng mình mà thôi.

Nhưng mà lại nhận ra rằng, lúc cô trở lại, mọi thứ đều đã thay đổi.

“Cũng đã xế chiều, ăn tối rồi tôi đưa cô về sau, chị tôi cũng về rồi, chị ấy muốn gặp cô.” Cận Liễm không quay đầu xe, anh ta kiên quyết đưa cô tới biệt thự Bán Sơn.

“Cận Dĩnh?”

“Ừ, chị ấy về rồi.”

Chính vì Cận Dĩnh trở lại, cho nên ấn tượng của anh ta về Hạ Thiên Tường mới thoáng thay đổi.

Theo lời mẹ Tăng Hiểu Khê, nếu như lần này không có Hạ Thiên Tường, người chị Cận Dĩnh của anh ta sẽ không về nước dễ dàng như thế.

Người đàn ông ngoại quốc kia sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha chị anh ta như vậy.

Thậm chí còn đồng ý cho Cận Dĩnh đưa con về.

Trên người đứa bé con lai có một nửa bóng dáng của ba nó, nên anh ta không thích lắm.

“Chị anh về một mình à?”

“Về cùng con.”

“Cận Liễm, anh dừng ở siêu thị đằng trước một chút đi, tôi muốn mua quà cho em bé.” Nghe thấy Cận Dĩnh đưa con về cùng, Tô Nhược Hân cảm thấy cần phải mua cho đứa bé một món quà.

Người lớn thì không thành vấn đề, cô thậm chí còn không mua quà tặng cho mẹ nuôi, mẹ nuôi cũng chẳng bắt bẻ gì, nhưng mà trẻ con thì không giống thế, trong thế giới của con nít, khoảnh khắc vui nhất chính là lúc nhận được quà.

Cận Liễm tự gõ vào đầu mình: “Được, lát nữa tôi cũng mua một món, nếu không một người cậu như tôi đây sẽ bị coi là ghét thằng bé, đến cả một phần quà cũng chẳng thèm tặng.”

“Sao lại ghét bé? Đó là cháu trai cả của anh mà.”

Hàn huyên vài câu với Cận Liễm, Tô Nhược Hân cũng thả lỏng một chút.

“Thăng bé giống ba nó, thành ra tôi vừa nhìn thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn đó là lại nhớ tới người ba cặn bã của nó.” Cận Liễm rất tức giận nói.

“Trẻ con vô tội, Cận Liễm, anh sai rồi. Tôi phạt anh chốc nữa phải mua một hộp quà để tạ lỗi với cháu trai anh, hừ hừ.” Tô Nhược Hân cực kỳ tức giận với Cận Liễm.

Không ngờ Cận Liễm lập tức đồng ý: “Ha ha, được thôi.”

Chiếc Mercedes Benz G đậu ở bãi đỗ xe ngầm của siêu thị.

Hai người đi vào siêu thị và bắt đầu chọn quà.

Tô Nhược Hân mua một chiếc ô tô nhỏ chạy bằng điện, có thể lái ở trong nhà.

Còn Cận Liễm, anh ta thật sự định chất đầy cốp chiếc Mercedes Benz G, cứ mua mãi không ngừng, chỉ trong chốc lát, anh ta đã mua bảy, tám mẫu từ lớn đến bé.

Giỏ hàng đã chất đầy đồ.

Sau khi kết thúc và đi ra ngoài, sắc trời đã ngả đen.

Điện thoại của Tô Nhược Hân vẫn im lìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK