Tô Nhược Hân che miệng lại, mọi người sớm đã sững sờ ngay tại chỗ.
Hạ Thiên Tường cũng theo lên, vòng tay qua eo cô, để cô dựa vào người anh.
Anh không nói gì.
Nhưng ánh mắt của anh cũng nhìn theo đôi nam nữ đang rơi xuống kia.
Đây là chết vì tình, hai người họ đã hẹn nhau cùng chết.
Chết cùng nhau tượng trưng cho sự đồng lòng của họ, nếu không cũng sẽ không bao giờ nắm tay nhau mà nhảy xuống thế kia.
Thế nhưng, đã yêu nhau, tại sao không chọn hạnh phúc đến đầu bạc răng long, mà lại chọn cách như vậy.
Nhưng tất cả chỉ xảy ra trong một tích tắc, trong nháy mắt vang lên một tiếng "bịch" đau đớn, sau đó, hai người kia cùng nhau ngã xuống phiến đá phẳng phía dưới.
Một đỏ một đen, giống như đại biểu cho hai chữ "tình yêu", nhưng kết cục lại vô cùng bi thảm.
Tô Nhược Hân bỗng thoát khỏi Hạ Thiên Tường, sau đó men theo mỏm đá dốc chạy như bay xuống.
Đúng vậy, chính là những mỏm đá dốc.
Những mỏm đá dốc này đi xuống thì dễ, đi lên mới vô cùng khó.
Vì vậy, con đường dẫn họ từ cổng đi lên là đường mòn nên dễ dàng hơn chút.
Cô chạy, Hạ Thiên Tường đuổi theo sau: "Cẩn thận."
Anh biết Tô Nhược Hân muốn xuống cứu hai người kia.
Nhưng chuyện sống hay chết của đôi nam nữ kia, anh không quan tâm.
Trong mắt anh chỉ có Tô Nhược Hân.
Nếu Tô Nhược Hân bị ngã, anh sẽ không vui.
Tô Nhược Hân nhìn xuống thềm đá bên dưới, vội vàng nói: "Em sẽ chú ý."
Nếu là bình thường, bậc đá như vậy, cho dù là xuống dốc, đi bộ nhanh nhất cũng phải hơn mười phút, sau đó mới tới cổng.
Nhưng lúc này, vì quá lo lắng cho đôi tình nhân rơi xuống kia, cô lao xuống chỉ trong vài phút.
Một nam một nữ lặng lẽ nằm trên phiến đá, xung quanh có rất nhiều người vây quanh.
Nhưng chỉ nhìn mà không ai tiến lên giúp đỡ.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân nghe thấy có người hét lên: "Có bác sĩ và y tá nào không?"
Một vài người cũng đang gọi điện thông báo cho đội cứu viện của khu du lịch.
Ánh mắt đầu tiên của Tô Nhược Hân rơi vào đôi bàn tay đang đan nhau của hai người họ.
Mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ.
Cho đến lúc chết, họ cũng không buông tay nhau ra.
Sau đó, cô nhìn lên đầu của hai người.
Đầu của người đàn ông bị vỡ nát, không thể cứu được nữa.
Người phụ nữ vẫn còn thở, thân thể và đầu ngã vào người đàn ông.
Mắt của Tô Nhược Hân bỗng trở nên ươn ướt.
Đúng vậy, lúc rơi xuống cùng nhau, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông ngã xuống trước cô gái nên để cô gái dựa vào người anh ta, làm giảm tốc độ rơi, ít nhất như vậy cũng sẽ không đau.
Đây là những khả năng Tô Nhược Hân nghĩ đến.
Kết quả là người đàn ông tiếp đất đầu tiên nên chết ngay lập tức.
Tô Nhược Hân lập tức ngồi xổm bên cạnh cô gái và nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể cứu cô."
Giọng nói vô cùng dịu dàng.
Nhưng cô nhìn thấy đôi mắt hơi mở của cô gái chứa đầy sự cầu xin.
"Đừng."
Không phát ra âm thanh, chỉ là khẩu hình của cô gái.
Cô gái bất lực phát ra âm thanh.
"Có lời trăn trối gì không?" Tô Nhược Hân hỏi lại.
"Túi quần." Vẫn là hai từ khẩu hình.
Vẫn không phát ra âm thanh gì.
Tay Tô Nhược Hân đút vào túi quần của cô gái, lấy ra một phong thư.
"Giao cho cảnh sát." Cô gái nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tô Nhược Hân đang định cầm phong thư đứng dậy thì có một người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm lấy vai cô lắc: "Cô cứu cô ấy được không? Mau cứu giúp cô ấy, tôi nhìn thấy rồi, cô nói có thể cứu cô ấy."
Người đàn ông bỗng hét lên, đám đông vốn ồn ào đột nhiên im lặng lại.
Mọi người đều nhìn về phía người đàn ông và Tô Nhược Hân.
"Anh thích cô ấy à?" Tô Nhược Hân quay lại hỏi người đàn ông, giọng rất bình tĩnh.
"Tôi... tôi..." Người đàn ông có chút hoảng loạn trước đôi mắt cực kỳ bình tĩnh của Tô Nhược Hân.
"Nếu anh thích cô ấy, hãy để cô ấy ra đi theo cách mà cô ấy muốn."
Sau đó, chỉ nhìn thấy toàn thân người đàn ông run rẩy, anh ta cuối cùng cũng buông Tô Nhược Hân ra, sau đó anh ta ôm đầu và hét lên "a", toàn bộ hang động tràn ngập tiếng hét hoảng sợ và đau đớn của anh ta.
Liên tiếp không ngừng.
Đội cứu hộ đã đến.
Bảo vệ cũng đến.
Bảo vệ bắt đầu duy trì trật tự, bên trong hiện trường được giăng dây chỉ còn người chết và nhân viên cứu hộ.
Tô Nhược Hân đã được Hạ Thiên Tường lặng lẽ dẫn đến một góc.
Cô ngây người nhìn cô gái và nhẹ nhàng nói: "Cô ấy chết rồi."
Vừa rồi, đúng lúc nhân viên bảo vệ lao đến găng dây thì cô gái đã chết.
Cô tận mắt chứng kiến cô gái trút hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn không cứu cô ấy.
"Đó là cách mà cô ấy muốn."
"Nhưng em vẫn cảm thấy mình quá nhẫn tâm, Hạ Thiên Tường, có phải em quá nhẫn tâm không? Em có thể cứu cô ấy, lúc đó cô ấy vẫn còn sống."
"Nếu em cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ sống như một cái xác, vì vậy đó là kết thúc tốt nhất để hai người họ được chết cùng nhau."
Tô Nhược Hân lặng lẽ dựa vào vòng tay của Hạ Thiên Tường, nếu lúc này không có anh ở bên cạnh, cô nghĩ mình có thể sẽ ngã xuống.
Anh thế mà lại hiểu cô, biết lý do tại sao cô không cứu cô ấy.
Đã yêu nhau thì sống chết có nhau.
Đã yêu nhau thì sinh tử không rời.
Bác sĩ rất nhanh phát hiện, có cứu cũng vô nghĩa.
Khi hai chiếc cáng trống đang được chuyển đến, Tô Nhược Hân đột nhiên bước tới và nói với nhân viên bảo vệ: "Anh có thể đừng tách họ ra mà chỉ dùng một cái cáng thôi không?"
Bảo vệ có chút khó xử: "Nhân viên khiêng hai người cùng lúc hơi khó khăn."
Tô Nhược Hân nhìn bốn người đang chuẩn bị khiêng hai chiếc cáng đến: "Tôi trả thêm tiền, mỗi người thêm một triệu rưỡi. Xin đừng tách hai người họ ra. Khi nào mệt thì có thể thay phiên nhau khiêng được không?" Sau đó vì sợ bọn họ không đồng ý, cô xoay người nắm lấy cánh tay Hạ Thiên Tường, nói: "Đưa tôi sáu triệu, tôi cho bọn họ, đừng tách hai người kia ra."
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai người họ cùng ngã xuống mà trong đời cô sẽ không bao giờ quên được, thật đẹp và cũng thật bi thương.
Tuy nhiên, lúc này cô chỉ có thể lựa chọn ủng hộ họ.
Mãi cho đến khi cả hai được cáng khiêng đi, Tô Nhược Hân mới dựa vào Hạ Thiên Tường khập khiễng bước ra khỏi hang.
Lúc này, trời đã xế chiều.
Một vòng đỏ cam xinh đẹp treo lơ lửng trên bầu trời, đẹp đến mức không thở nỗi.
Tô Nhược Hân nhìn cảnh đẹp như vậy, nhưng không còn tâm trạng chụp ảnh nữa.
"Hạ Thiên Tường, cô ấy bị bệnh hiểm nghèo. Giai đoạn cuối rồi."
"Ừ."
"Bạn trai của cô ấy đã nhảy với cô ấy và kiên quyết muốn rơi xuống trước, Hạ Thiên Tường, anh ta thật ngốc."
"Không ngốc."
"Hả?" Tô Nhược Hân không ngờ rằng lần này Hạ Thiên Tường không chỉ là ậm ừ đơn thuần, mà còn muốn thảo luận với cô.