Hạ Sâm là vì một lần bị thương nên vĩnh viễn mất đi khả năng sinh dục.
Còn Trần Sang chỉ bởi vì cắt bỏ đi cục u tuyến giáp trạng mà sinh ra di chứng.
Do đó, bệnh của Trần Sang có thể chữa khỏi được.
Chẳng qua là có hơi phiền phức thôi.
Thời gian nghỉ trưa, gian ngoài của phòng thư ký vắng tanh.
Giờ này mọi người đều đã đi ăn cơm trưa.
Khi đẩy cửa đi ra ngoài, còn chẳng có nổi nửa bóng người.
Ấy nhưng, đi vào không gian bên trong, người ta không khỏi nhớ tới tiếng khóc van nài của Đồng Di, cầu xin Hạ Thiên Tường tha cho cô ta.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân giật ống tay áo Hạ Thiên Tường: “Anh bảo Phương Tấn đưa cô ta đi đâu rồi?”
“Em muốn thả cô ta?” Sắc mặt của Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống, tựa như nếu Tô Nhược Hân thật sự mở miệng xin tha, thì anh sẽ đưa cô đi cùng luôn.
“Không phải, em chỉ tò mò là anh đã đưa cô ta đi nơi nào thôi, với lại, anh có phải hacker không vậy?” Nếu không sao anh chỉ cần lướt điện thoại một phút thôi, rồi sau đó đứng dậy đi điều tra Đồng Di ngay.
Bây giờ Tô Nhược Hân nhớ lại hình ảnh người đàn ông lướt điện thoại, ánh mắt đầy Sự sùng bái.
“Coi như vậy đi.”
“Thế anh dạy em đi, được không?” Đôi mắt của Tô Nhược Hân sáng quắc, hacker phải chơi đùa cùng các con số, giống với lập trình viên, nhưng lập trình viên viết chương trình, còn thứ hacker viết chính là mã được thiết kế để phá vỡ các chương trình.
Thật chất cũng là một loại chương trình.
Nhưng không phải chính đáng.
Mà là phá hỏng.
Đương nhiên, kiểu người này không chỉ có thể phá hư, mà còn có khả năng sửa chữa chương trình bị tấn công, không ngoa khi nói là thần thông quảng đại.
“Tại sao anh phải dạy em?” Hạ Thiên Tường bắt gặp đôi mắt sáng như sao, trong veo tựa nho đen của Tô Nhược Hân, nhìn một hồi, anh lại muốn hôn cô.
“Bởi vì em là ân nhân cứu mạng của anh, nên anh phải dạy em.” Trái tim Tô Nhược Hân ngứa ngáy, cực kỳ muốn học.
Chắc chắn nó rất vui, đợi cô học xong, khi rảnh rỗi có thể lén vào mấy trang web xấu và hack một phát, rồi nhanh chóng thối lui, nhất định sẽ vô cùng thú vị.
“Nộp học phí đây” Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua Tô Nhược Hân, thật sự là từ lúc tỉnh lại đến giờ, anh vần nghĩ răng có lẽ một ngày nào đấy cô gái này sẽ lấy chuyện đã cứu anh để lợi dụng anh làm điều gì đó.
Anh chẳng tài nào ngờ được, hoá ra là cô muốn học viết code.
Phải thích nó đến mức nào mới khiến cô phải dùng đến lợi thế là cô đã cứu anh.
Khó phết đấy.
“Tiền không có, nhưng mạng thì có một cái.”