“Được, tôi sẽ tự đến chỗ cô Tô lấy đơn thuốc ngày mai.” Trần Sang nhận lấy đơn thuốc Tô Nhược Hân đưa tới, mỉm cười gật đầu.
“Không cần.” Không ngờ, Trần Sang mới vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã từ chối trước thay cho Tô Nhược Hân.
Vẻ mặt kia vốn đang thể hiện công khai Tô Nhược Hân thuộc về anh, cho dù là ai cũng đừng hòng tranh giành, đừng hòng tới gần.
Lông mày Trần Sang hơi nhíu lại: “Vậy bắt đầu từ ngày mai mời cô Tô tới chỗ này của tôi mỗi ngày, tôi càng hoan nghênh, cảm ơn.”
“Thật sự xin lỗi, cũng không được.” Kết quả, Hạ Thiên Tường thẳng thừng từ chối mà không hề do dự.
..
Hạ Thiên Tường từ chối liên tục, Trần Sang lập tức giận dữ: “Ngại quá, tôi hỏi cô Tô, không phải anh, Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân nghe vậy, đưa mắt lặng lẽ liếc Hạ Thiên Tường, sau đó trực tiếp giơ ngón tay cái lên, nhưng lại giơ về phía Trần Sang: “Đúng, chính là như vậy, anh hỏi tôi, vậy để tôi tự quyết định.”
“Nhược Hân…” Ánh mắt Hạ Thiên Tường sắc lạnh, nếu đổi lại là một cô gái khác thì anh đã xông thẳng lên vặn cổ đối phương rồi.
Nhưng khổ nỗi cô gái trước mặt lại là Tô Nhược Hân. Chưa nói đến việc vặn gãy cổ Tô Nhược Hân, chỉ đánh cô thôi anh còn không nỡ.
Tô Nhược Hân liếc anh một cái, nhớ tới hành động của người đàn ông này làm với mình ở trong văn phòng lẫn thang máy, cô vẫn còn giận sôi máu, lẽ ra cô phải chọc thủng khí thế của anh. Nhưng cô là người biết giữ lời hứa, cho nên những gì cô đã đồng ý với Hạ Thiên Tường vấn sẽ thực hiện.
“Anh Sang, thật ra tôi có thể chẩn đoán bệnh cho anh, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy anh là được rồi, không cần bắt mạch hay các loại xét nghiệm khác. Vì thế gọi video là được.”
“Xem qua video sẽ không chính xác như xem trực tiếp đúng không?” Trần Sang nhìn Tô Nhược Hân, vẫn muốn mỗi ngày gặp một lần.
“Video và trực tiếp giống nhau, nghỉ hè tôi phải đi thực tập, sau khai giảng còn phải đi học nữa. Cho nên gọi video sẽ cố định vào 9 Giờ tối môi ngày, giờ đó anh tiện không?”
Cô nói xong hiển nhiên cảm giác được cơ thể hơi cứng đờ của người đàn ông bên cạnh chợt thả lỏng, mùi thuốc súng trong không khí cũng nhanh chóng tiêu tan. Cô không khỏi thản nhiên véo eo Hạ Thiên Tường một cái, nhỏ giọng nói: “Em không phải kẻ vô lại, em là người giữ lời hứa.”
Nếu đã đồng ý thì cô chắc chắn sẽ làm được.
“..” Ánh mắt Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Cô gái, cô dám nói bóng gió rằng anh là một tên vô lại.
Nhưng khi nhận được ánh mắt kiêu ngạo của Tô Nhược Hân, trong mắt anh trở nên ấm áp.
Cử chỉ thân mật véo nhẹ anh, trừ anh ra thì không có người khác, đây là đặc quyền chỉ riêng anh mới có.
Trần Sang sững lại trước, có lẽ là do không ngờ Tô Nhược Hân sẽ đề nghị như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc khựng lại này, hành động Tô Nhược Hân véo eo Hạ Thiên Tường cũng rơi vào tầm mắt anh ta.
Hầu kết của anh ta đột nhiên thít chặt lại, như thể có một ngụm máu nghẹn lại trong cổ họng.
Cái véo kia của Tô Nhược Hân nhìn như tức giận nhưng thật ra là thân mật, như một cái đánh yêu giữa các cặp tình nhân.