“Hạ Tam, bọn chúng hành động rồi, chúng muốn đập phá xe đấy, xuống đi”
“Hạ Tứ, không được xuống xe, nói cho tôi biết anh đã có phản ứng sợ độ cao chưa?” Tô Nhược Hân thấp giọng quát, trong giọng nói mang theo sự bình tĩnh cưỡng ép.
“Tôi… Tôi không biết mình đã có phản ứng chưa nhưng tôi thấy hơi đau đầu và buồn nôn” Hạ Tứ do dự một chút rồi vẫn nói.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhìn người đeo mặt nạ vẫn đang gõ vào cửa sổ bên cạnh Hạ Tam rồi nói: “Tất cả các anh đều ở trong xe, không có lệnh của tôi, không ai được phép đi xuống”
“Cô Tô, không được.”
“Cô Tô, không thể được.”
Hạ Tam và Hạ Tứ đều sững sờ, cô gái nhỏ như Tô Nhược Hân, nếu xuống xe bị đám người đeo mặt nạ bên ngoài chú ý thì hậu quả…
Họ không dám nghĩ nữa.
Nói rồi, Hạ Tam đưa tay định mở cửa xe, không nghe theo mệnh lệnh của Tô Nhược Hân.
Nhưng anh ta vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa thì đã bị Tô Nhược Hân kéo tay áo lại: “Hạ Tam, khi tôi xuất phát Hạ Thiên Tường đã nói do tôi dẫn đội, mọi việc đều nghe theo sự chỉ huy của tôi, chẳng lẽ bây giờ anh định làm trái mệnh lệnh của tôi?”
“Cô Tô, chúng tôi không thể để một cô gái nhỏ như cô đi xuống tự tìm cái chết được, như vậy tôi có còn là đàn ông không?”
“Đúng, là đàn ông, là người của anh Hạ thì chưa bao giờ sợ chết.”
“Ừ, nhưng tôi sợ chết.” Tô Nhược Hân cau mày: “Hạ Tam, anh cũng có phản ứng say độ cao rồi, anh và Hạ Tứ mà xuống xe thế này đừng nói là cứu chúng tôi, nó chỉ thêm loạn mà thôi, chưa biết chừng còn phải để sáu cô gái chúng tôi cứu ngược lại các anh đó, như vậy thà rằng cứ ở trong xe thì hơn, để tôi xuống, tôi có cách.”
Cô nhìn thấy trên một chiếc xe mô tô có gì đó không ổn lắm, nếu suy đoán của cô là đúng, vậy thì cô thực sự có cách giải quyết rồi.
“Không được, là đàn ông thì không thể để phụ nữ cứu mình. Hạ Tam, xuống xe.”
“Ai dám?” Tô Nhược Hân hét lên.
Âm thanh cực lớn dường như vọng cả ra bên ngoài, khiến người ngoài xe đều nhìn vào đây.
Hạ Tam nhìn vào mắt người đeo mặt nạ vẫn đang gõ cửa kính xe bên ngoài, sau đó giật mạnh, hất tay Tô Nhược Hân ra.
Nhưng anh ta vừa định mở cửa lần nữa thì đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói: “Cô Tô, cô…”
Khi anh ta đang kinh ngạc thì Tô Nhược Hân đã mở cửa, khi bước xuống xe thì nói với Hạ Tam: “Tất cả ở lại trong xe chờ lệnh, tôi xuống xe thương lượng với họ, biết đâu họ lại không có ác ý thì sao, như vậy chúng ta sẽ được an toàn. Còn nữa, cho dù tôi tôi không đàm phán được với họ thì họ cũng chẳng bắt được tôi đâu. Chắc Hạ Thiên Tường đã nói với các anh rồi, tôi chẳng có khả năng gì ngoài việc biết bỏ trốn. Đến lúc đó tôi dẫn bọn họ vào núi, các anh lái xe mau chóng rời đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự lo cho mình”
Gần đây phương pháp cửu kinh bát mạch của cô đã có tiến bộ.
Vì vậy tốc độ lại tăng lên.
Tô Nhược Hân nói xong câu này thì đã xuống xe, đồng thời đóng mạnh cửa bên phía mình lại.
“Hạ Tam, tôi xuống xe đây.” Hạ Tứ đã nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, đưa tay ra đang định mở cửa.
Mắt Hạ Tam đỏ lên: “Hạ Tứ, chờ một chút.”