"Được, bà Trần tiếp tục làm ầm ĩ đi, nếu Tô Thanh Hà còn chưa ra ngoài mà các người đã đi thì tôi coi thường các người." Nói xong, cô đẩy mạnh Trần Ngọc Thúy một cái, sau đó lấy chìa khoá ra mở cửa toà nhà rồi đi vào.
Lúc tiếng cửa sắt "leng keng" vang lên, Trần Ngọc Thúy mới kịp phản ứng, nhưng đã muộn rồi.
Tô Nhược Hân đã biến mất trong thang máy.
Trần Ngọc Thúy lập tức quỳ xuống đất kêu gào.
Tô Nhược Hân đã đi lên lầu, cô đi tới ban công nhìn xuống, Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình vẫn chưa đi, rõ ràng là vì Tô Thanh Hà có thể ra ngoài mà không cần cả thể diện.
Đứng trên tầng hai mươi tám, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Trần Ngọc Thúy.
"Mở cửa, mau mở cửa ra." Bà ta như nổi điên ép bảo vệ chung cư phải mở cửa tòa nhà.
Rõ ràng là muốn lên lầu tìm cô, ép cô phải nhờ người thả Tô Thanh Hà ra.
Tô Nhược Hân đứng im trước ban công nghe khoảng một phút, sau đó lấy điện thoại ra.
Cô lại gọi cho trung tâm quản lý khu dân cư một lần nữa.
"Xin chào, cho hỏi là ai thế ạ?"
"Tôi là Tô Nhược Hân, tôi tìm Trưởng ban quản lý khu chung cư."
"Chủ nhà ở tầng 28 tòa 12 đúng không ạ?" Tô Nhược Hân không ngờ cô vừa nói tên, Trưởng ban quản lý khu chung cư đã biết cô là ai.
"Đúng."
"Rốt cuộc người đang làm ầm ĩ trước toà 12 có phải ba mẹ cô không?"
"Đã không phải nữa rồi, tôi gọi điện thoại cho anh là để xử lý chuyện này."
"Người cứ làm ầm ĩ ở đó cũng không được, cô muốn xử lý thế nào?"
Tô Nhược Hân cất lời, nhanh chóng nói ra cách xử lý của mình.
"Làm thế có được không?"
"Được."
"OK, vậy chúng ta thử xem, nếu trong hai tiếng người vẫn không đi, thì cô phải tự mình xuống lầu xử lý, nếu không trời tối sẽ ảnh hưởng đến các chủ nhà khác nghỉ ngơi."
"Được."
Tô Nhược Hân cúp máy, lại nhìn xuống lầu một lần nữa, sau đó xoay người đi vào bếp, bắt đầu rửa cắt đồ ăn.
Chúc Hứa không có ở nhà, nhưng cô cũng không muốn mình chịu thiệt.
Dù gì cũng phải có hai mặn một canh.
Hai món ăn nhanh chóng được nấu xong cho vào đĩa, nầm bò hầm đậu phải cho vào lúc lửa lớn, sau khi đun sôi thì bắt đầu nhỏ lửa lại ninh, đợi ninh nầm bò xong thì cho cải chíp vào xào.
Cơm đã nấu, canh trứng rong biển cũng đã chuẩn bị xong.
Nghĩ đến việc nầm bò phải hầm ít nhất nửa tiếng, Tô Nhược Hân rảnh rỗi lại quay lại ban công một lần nữa.
Nhìn xuống bên dưới vẫn còn rất ầm ĩ.
Trần Ngọc Thúy gào rất to, không ngừng hùng hổ hét lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy Trần Ngọc Thúy gọi tên cô, nhưng Tô Nhược Hân cũng không khó chịu.
Cô sẽ không tức giận vì một người như Trần Ngọc Thúy.
Không đáng.
Biểu ngữ thật dài được treo lên.
Cô nhớ Chúc Hứa có ống nhòm, bèn đi vào phòng cậu bé tìm kiếm.
Cô cầm ống nhòm nhìn xuống, lập tức thấy vui vẻ.
Ừm, Trưởng ban quản lý khu chung cư làm việc khiến cô rất hài lòng.
Biểu ngữ dài được kéo qua hai bên rồi treo lên cây, rất nổi bật.
Trên biểu ngữ có một hàng chữ to.
"Nhiệt liệt hoan nghênh bà Trần Ngọc Thúy làm ồn dưới toà nhà, bưng trà bưng ghế, hoan nghênh làm ồn một ngày một đêm."
Hết rồi, chỉ có một câu như thế.
Biểu ngữ rất "thân thiện".
Đương nhiên Trần Ngọc Thúy sẽ không tháo xuống được.
Mà ban quản lý khu dân cư cũng sắp xếp bảo vệ đi xuống giữ trật tự, ngoài chủ nhà ở toà 12, chủ nhà các toà khác đều phải đi đường vòng.
Còn chủ nhà toà 12, bảo vệ sẽ dẫn đi vào.
Trước tòa nhà rất vắng vẻ.
Chỉ có hai người Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình.
Trần Ngọc Thúy vẫn còn đang mắng chửi.
Mắng chửi không ngừng nghỉ.
Có quản lý khu dân cư làm "chỗ dựa", hoan nghênh bà ta mắng Tô Nhược Hân, sao bà ta lại không mắng chứ?
Lúc đầu bà ta không kiêng nể gì, mắng rất sướng miệng.
Mắng rất đã.
Trưởng ban quản lý khu dân cứ đứng nghe từ xa hơi cau mày, chần chừ một lúc vẫn gọi điện thoại cho Tô Nhược Hân: "Cô Tô, cô chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng rời đi sao?"
"Ừm, nhanh nhất là một tiếng, muộn nhất là hai tiếng, tôi đảm bảo bọn họ sẽ đi."
"Được." Trưởng ban quản lý lau mồ hôi trán, lần đầu tiên xử lý một vụ gây rối thế này.
Anh ta cảm thấy không ổn lắm.
Nhưng chủ nhà là Tô Nhược Hân, cấp trên có thông báo tuyệt đối không thể đắc tội với chủ nhà này, nếu không anh ta đừng hòng ngồi cái ghế Trưởng ban quản lý khu dân cư nữa.
Mùi thơm của nầm bò lượn lờ trong căn hộ.
Tô Nhược Hân thoải mái ngồi trên ban công, vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại, cô còn đeo tai nghe, Trần Ngọc Thúy mắng cái gì cô đều không nghe thấy.
Mười phút trôi qua.
Dưới lầu chỉ có một mình Trần Ngọc Thúy đang mắng chửi.
Hơn nữa còn không có ai quan tâm.
Tất cả chủ nhà ở khu dân cư đều bị bảo vệ chặn ở vòng ngoài.
Tô Nhược Hân nhìn giờ, tháo tai nghe xuống.
Cẩn thận lắng nghe, chỉ mới mười phút trôi qua, tiếng mắng của Trần Ngọc Thúy đã yếu đi, tốc độ cũng chậm lại, cũng không còn hăng say như lúc trước nữa.
Cô tiếp tục đeo ai nghe, vừa nghe nhạc vừa lướt web.
Cô chợt phát hiện tin tức nói Hạ Thiên Tường muốn đính hôn trên diễn đàn trước đó không còn nữa.
Lướt tiếp, vẫn không có.
Bị xoá rồi.
Bài viết "Bạn gái thần bí cùng cậu Hạ trải qua đêm xuân ở phòng Tổng thống khách sạn Kaiwatt" cũng biến mất.
Không chỉ có hai bài viết chướng mắt này, mà dường như tất cả các bài viết có liên quan đến Hạ Thiên Tường đều không còn nữa.
Lướt một lúc, Tô Nhược Hân thấy chán, bèn mở nhóm lớp lên.
Hai ngày nay kết quả trúng tuyển đại học đã sắp có.
Dù cảm thấy chín mươi phần trăm cô có thể trúng tuyển vào đại học Đồng, nhưng trước khi chưa có kết quả, ít nhiều gì cô vẫn hơi lo lắng.
Cô lướt một lúc, điện thoại chợt reo lên.
Thấy là số điện thoại của Trưởng ban quản lý khu dân cư, Tô Nhược Hân tháo tai nghe xuống, vừa nghe điện thoại vừa nhìn xuống lầu, phát hiện bên dưới đã yên tĩnh lại.
"Đi rồi à?"
"Đúng thế, cho nên tôi lập tức báo cáo với cô."
"Tổng cộng ảnh hưởng việc ra vào của bao nhiêu chủ nhà?"
"Sáu người, mỗi người sáu trăm nghìn tiền đền bù, khi nào cô chuyển cho tôi?"
"Tôi sẽ gửi ngay, đúng rồi, lúc đi bọn họ nói gì?"
"Người phụ nữ vừa khóc vừa bị người đàn ông kéo đi, cô Tô, cô đúng là lợi hại, làm như thế chẳng những đuổi người đi được còn khiến bà ta tức phát khóc, sao cô làm được thế?"
Tô Nhược Hân cong môi, tâm trạng vô cùng vui vẻ: "Rất đơn giản mà, thật ra không chỉ là mắng người, dù một người nói chuyện suốt một tiếng mà không có ai nghe, anh cảm thấy người đó còn có thể nói tiếp không?"
Trưởng ban quản lý khu dân cư hiểu ra: "Cô Tô nói đúng, cho nên chúng ta không để ý đến bà ta, bà ta mắng một mình sẽ cảm thấy nhàm chán, cuối cùng thì tức phát khóc, ha ha, cách này rất hay, sau này tôi sẽ dùng cách này để đối phó với những người mặt dày tranh cãi vô lý như thế, tôi học được chiêu mới rồi."
Tô Nhược Hân cúp máy, thoải mái dựa vào ghế, chuyển cho Trưởng ban quản lý khu dân cư ba triệu sáu.
Ảnh hưởng việc đi lại của hàng xóm trong toà, cô cũng rất ngại.
Cho nên đền bù cho mỗi nhà sáu trăm nghìn cũng rất hợp lý.