“Chẳng thế còn gì! Do đồ ăn ở Trần Ký có vấn đề cả thôi, chứ chị tôi hiếm khi thấy bị nặng như vậy lắm!”
“Phải rồi, sức khỏe của cô ta rất tốt, quanh năm chưa một lần nào uống thuốc, còn hai người kẻ thì “
bị thận ứ nước nên phải kiêng khem này nọ, người thì nhạt miệng, ăn không ngon, thế mà hôm nay lại bỗng dưng nổi hứng ăn, một suất lớn gồm sáu món như này mà không ngờ ba người lại ăn hết sạch, sức ăn không khác gì con trai, ha ha.”
Nghe Tô Nhược Hân nói ra bệnh của mình, cô gái hơi tái mặt, bắt đầu chửi bới Tô Nhược Hân: “Cô…
cô nói bậy bạ gì đấy? Sức khỏe của hai chúng tôi tốt hơn chị Minh nhiều!”
“Cô chắc chứ? Vừa hay tôi có bạn làm trong hệ thống bệnh viện của tôi, có cần tôi yêu cầu bệnh viện kiểm tra hồ sơ bệnh án trước đây của ba người không? Tôi bảo đảm chưa đến mười phút sẽ tra ra được là tôi nói đúng hay là các cô bịa đặt, không chịu thừa nhận?” Đúng lúc đó, phục vụ mang một ly sữa tới, Tô Nhược Hân nhận lấy, bình thản uống một ngụm rồi cười hỏi.
Giây phút ấy, cho dù cô đang ngồi, hai người phụ nữ đối diện thì đứng nhưng không ngờ hai người lại không hề thấy mình chiếm ưu thế hơn về vị trí. Cả hai sững sờ nhìn Tô Nhược Hân cả buổi mà chẳng thốt ra được một câu nào.
Thấy ai cũng nhìn về phía mình, tuy không nói gì nhưng thể hiện sự chất vấn rất rõ, một trong hai người phụ nữ mới sợ sệt lên tiếng: “Cô ăn nói cho đàng hoàng vào, đừng có nói suông như thế! Chẳng lẽ cô hiểu cơ thể hai chúng tôi hơn cả chúng tôi “
chắc? Chúng tôi không bị bệnh!”
“Chuyện này không phải hai người tự nói hai người khỏe mạnh là khỏe mạnh thật đâu. Hừm, bây giờ tôi sẽ bảo bệnh viện kiểm tra tình trạng sức khỏe của các cô.” Tô Nhược Hân nói xong lấy điện thoại ra gửi một bức ảnh cho Mạc Tử Đơn ngay.
Mạc Tử Đơn gần như trả lời ngay sau đó: “Bà cô của tôi ơi, cháu gửi bức ảnh đó làm gì thế?”
“Cháu không biết hai người này tên gì, chỉ có hình thôi. Ông tra trên hệ thống khám chữa bệnh trên toàn thành phố T với, cháu muốn xác nhận xem cô gái cao hơn có phải từng nằm viện vì thận bị ứ nước không, người thấp hơn có phải bị biếng ăn, thường xuyên tới bệnh viện xin thuốc k1ch thích ăn uống không. À, ông hãy nhắn kết quả tra được cho cháu trong vòng mười phút nhé.”
Bên Mạc Tử Đơn nghe xong thì nhắn một chữ “Được” rồi cúp máy.
Muốn điều tra bệnh sử của hai người rất dễ, ông †a chỉ cần gọi một cú điện thoại cho người phụ trách quản lý hệ thống khám chữa bệnh là được.
Tuy nhiên, trong trường hợp không có tên mà chỉ có ảnh thế này thì việc dò tìm bệnh sử của họ tương đối khó khăn.
Phải cho ảnh của hai người vào kho tổng dữ liệu để tìm ra tên, sau đó mới dò được hai người đã “
khám và điều trị bệnh gì ở bệnh viện.
Chuyện này khá tốn thời gian, mười phút thật sự quá ít ỏi, là cả một quá trình điều tra từ hộ khẩu đến hệ thống khám chữa bệnh.
Nhưng bà cô lại yêu cầu kết quả nên ông ta nhất định phải hoàn thành, do đó ông ta nhanh nhẹn làm ngay, không dám phản đối một từ nào vì sợ sẽ phí thời gian.
Tô Nhược Hân giao việc xong bèn cúp máy.
Lúc này, cô gái kia cứ ra vào nhà vệ sinh mãi lại đi ra.