Rất lâu.
Rất lâu.
Cô không lên tiếng.
Hạ Thiên Tường cũng im lặng.
Dường như chỉ cần cất lời, tất cả sự tươi đẹp sẽ tan biến vậy.
“Khụ khụ…”
“Còn muốn nhìn nhau bao lâu nữa?”
“Chúng tôi vào có tiện không?”
Cho đến khi đằng sau vọng đến tiếng ho, lại cộng thêm mỗi câu hỏi ý kiến, Hạ Thiên Tường mới bừng tỉnh hoàn hồn, phút chốc ngồi thẳng người, đang muốn giấu Tô Nhược Hân ra đằng sau.
Không ngờ, Tô Nhược Hân cũng nghe thấy giọng nói, giống như là sợ hãi, chốc lát nhảy dựng lên, sau đó lùi về phía cửa sổ, cảnh giác nhìn ba người đàn ông bỗng nhiên bước vào.
Nhìn một lượt từng người từng người.
Lúc nhìn thấy Tiêu Tuấn Vỹ đi sau cùng, cô thở phào nhẹ nhõm: “Tiêu Tuấn Vỹ, tôi chỉ quen mỗi anh.”
Ý là, hai người kia cô đều không biết.
Tô Nhược Hân nói thẳng nói thật.
Không ngờ, cô vừa nói xong, Tiêu Tuấn Vỹ đã đắc ý: “Thấy chưa, chị dâu chỉ quen mỗi tôi, hai người các cậu đều là người lạ, là khách không mời, nếu như không còn việc gì khác, thì xin mời.”
Tống Phi giơ tay đẩy tay Tiêu Tuấn Vỹ ra: “Chị dâu trước đây không quen biết chúng tôi, bắt đầu từ bây giờ sẽ quen biết, cậu tránh ra.”
“Đúng thế, chị dâu, tôi là Hồ Nhất Thiên, anh em của Thiên Tường, Tống Phi cũng thế, hai chúng tôi đều thế.” Nói xong, lườm Tiêu Tuấn Vỹ như là khiêu khích: “Cậu ta là kẻ thay thế.”
“Cậu mới là kẻ thay thế, cả nhà cậu đều là kẻ thay thế, chị dâu còn chưa nói gì, cậu nói linh tinh gì thế.”
Chị dâu còn chưa nói gì, cậu dựa vào đâu mà nói cô ấy không quen bọn tôi.”
“Cút hết.” Chính vào lúc ba người tranh cãi không ngừng, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên lên tiếng.
Căn phòng phút chốc im bặt.
Yên tĩnh đến mức dường như nghe được tiếng kim rơi.
Tô Nhược Hân nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Anh già vậy sao?” Một người hai người ba người, đều gọi anh là anh tư.
Nghe thấy chữ “già” từ miệng Tô Nhược Hân, trong đầu Hạ Thiên Tường lập tức cảnh giác, xoẹt qua tài liệu của Qúy Căn Nguyên.
Sau đó, thong thả nói: “Thứ tự của bốn người bọn anh không phải xếp theo tuổi tác, chỉ bàn đến thành bại và thắng thua, lúc xếp lớn nhỏ, ba người họ đều thua anh, thế nên, cho dù anh nhỏ nhất, cũng phải gọi là ‘anh’.”
Anh nói xong, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ba người bỗng nhiên xông vào, nhìn thế nào cũng thấy bực mình.
“Thi đấu?” Tô Nhược Hân lần đầu tiên nghe nói cách sắp xếp này.
“Ừm, thi đấu.”
“Thi cái gì?” Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường nói anh nhỏ nhất trong số bốn người họ, bất giác tò mò.
Cách sắp xếp như vậy, đúng là chưa từng nghe qua.
“Tổng cộng thi đấu 10 lần, em muốn hỏi lần nào?”
“Lần đầu tiên đi.” Tô Nhược Hân càng tò mò.
“Lần đầu tiên là trong vòng một tháng…”
Nhưng, Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Tiêu Tuấn Vỹ lên tiếng đầu tiên: “Anh tư, chúng tôi phục rồi, cũng gọi anh là anh tư rồi, có thể đừng nhắc những chuyện cũ đó được không?”
“Đúng đúng, hảo hán không nhắc chuyện bồng bột, không nhắc cũng được.”
“Chuyện từ thuở nào rồi, vẫn là nên nói chuyện của anh tư và chị dâu đi.” Tống Phi tràn ngập ý cười, đôi mắt không nhìn Tô Nhược Hân, mà là nhìn Hạ Thiên Tường.
Cuối cùng đã tận mắt nhìn thấy hai người hòa hợp rồi, thì ra người phụ nữ có thể kìm hãm Hạ Thiên Tường là như vậy.
Vừa mới mẻ vừa non mềm.
“Nhưng tôi muốn nghe.” Tô Nhược Hân bĩu môi, nhìn Tống Phi một cái.
Cô vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã tiếp tục nói: “Lần đầu là thi ai có thể học được một ngoại ngữ trong vòng một tháng.”
“Sau đó, chỉ có anh học được thôi?”
“Ừm.” Hạ Thiên Tường cười, anh xuất sắc như vậy, bây giờ xem ra phải thể hiện cho Tô Nhược Hân xem rồi, còn về tên Qúy Căn Nguyên đó, bây giờ anh phải luôn luôn cảnh giác.
“Anh tư, lần đó là anh ra đề, ngoại ngữ là sở trường của anh, anh thắng ba chúng tôi cũng chẳng tính là gì, dù sao, ba người chúng tôi cũng chẳng ai dị bằng anh.”
“Cậu cũng có thể dị đến mức một tháng học được một ngoại ngữ, hơn nữa còn có thể lấy được chứng chỉ của cuộc thi quốc tế, chuyện này không ai cản được cậu.” Hạ Thiên Tường hờ hững nói.
“Anh còn… còn nhận cả chứng chỉ quốc tế?” Tô Nhược Hân ngây người, ngoại ngữ của cô cũng không phải kém, nhưng hình như chắc chắn không thể học được một ngoại ngữ trong vòng chưa đến một tháng.
Hạ Thiên Tường quả nhiên giống như Hồ Nhất Thiên nói, dị quá đi.
“Ừm.” Thấy được ánh mắt sùng bái của cô gái nhỏ, sắc mặt của Hạ Thiên Tường đang u ám vì ba người không mời mà đến, lúc này mới tươi tỉnh hơn.
“Còn nữa mà? Nói em nghe thử.” Tô Nhược Hân càng nghe càng tò mò.
“Luận văn, hình như họ không phục, vậy thì nói đến cuộc thi thứ tư đi.” Lông mày Hạ Thiên Tường hơi nhướng lên nói.
“Haiz, anh tư, có thể đổi cái khác không?” Tống Phi nghe thấy Hạ Thiên Tường chuẩn bị tiết lộ cuộc thi thứ tư cho Tô Nhược Hân, lập tức muốn ngăn cản.
Nghĩ lại, cuộc thi đó ba người họ cũng thua rất thảm.
“Đổi cuộc thi nào cũng được.” Hạ Thiên Tường cười.
“Cái này… cái kia…” Tống Phi phút chốc không đỡ lời được nữa.
“Được rồi, để anh ấy nói đi, dù sao trận nào ba chúng ta cũng thua anh ấy.” Tiêu Tuấn Vỹ thở dài, sau đó nhìn Tô Nhược Hân, lại nhìn Hạ Thiên Tường, cuối cùng khều Hồ Nhất Thiên đứng bên cạnh: “Anh tư muốn thể hiện trước mặt chị dâu, phải giữ thể diện cho anh ấy chứ.”
“Haiz, không cần giữ thể diện cho tôi, hay là tôi tìm lại video lúc đó, phát lại một lượt?” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Tiêu Tuấn Vỹ.
Tiêu Tuấn Vỹ lập tức im bặt.
Hạ Thiên Tường chỉ nói thôi, anh ta đã thua đến không còn cái nịt rồi, nếu còn phát băng ghi hình, thì anh ta sẽ thua đến triệt để luôn.
Anh ta vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.
Anh nghĩ vậy, Tống Phi và Hồ Nhất Thiên cũng nghĩ vậy.
Lúc này, đều rất hối hận lúc đầu khi xếp anh em, thì không nên ghi hình.
Hơn nữa, ghi hình đã đành, còn mỗi người một cái.
Ba cái của ba người họ đã vứt đi từ lâu rồi.
Video mất mặt như thế, đương nhiên là không thể giữ lại.
Nhưng Hạ Thiên Tường không vứt đi.
Thế nên, cho đến hôm nay, cho dù Hạ Thiên Tường nhỏ tuổi hơn ba người họ, tiếng “anh tư” đó cũng tuyệt đối không dám không gọi.
“Thiên Tường, anh nói đi, nói mau.” Tô Nhược Hân dứt khoát ngồi xuống, nghểnh cổ hệt như bạn nhỏ nghe kể chuyện, đợi Hạ Thiên Tường kể lại.
“Trước đó nói trận đầu tiên là thi văn, thi học ngoại ngữ, trận thứ tư là thi võ, ba người họ đánh một mình đều thua anh, sau đó không phục, ba người cùng lên, em đoán xem kết quả thế nào?” Phát hiện Tô Nhược Hân nghe rất chăm chú, Hạ Thiên Tường bèn vòng vo.
“Anh đã thắng cả ba người họ.” Hai mắt Tô Nhược Hân đã sáng lấp lánh rồi, bây giờ chỉ còn lại sùng bái cộng thêm ngưỡng mộ Hạ Thiên Tường.
Thì ra anh không chỉ là học sinh xuất sắc của trường Harvard Business, mà cũng rất biết đánh nhau.
Đỉnh quá đi.