Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nên tất cả mọi chuyện xảy ra trong một bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối.

Giải quyết xong Mạnh Tiệp Dư, Trần Sang liếc nhìn Ngô Dịch An, lạnh nhạt lên tiếng: “Nhược Hân là người ông có thể trêu vào sao? Nhìn vào bãi nước tiểu mình bị dọa tè ra quần soi cho kỹ gương mặt của ông đi, ngay cả xách giày cho Nhược Hân ông cũng không xứng, vậy mà còn dám bảo Nhược Hân khiêng mấy cái thùng kia, bây giờ đến lượt ông khiêng đấy, ừm, đưa cái thùng cho ông ta.”

Trần Sang vừa mở miệng, hai đàn em đã nhấc một cái thùng đặt bên cạnh lên, sau đó để trước mặt Ngô Dịch An: “Ông Ngô, xin mời.”

“Làm… làm gì vậy?”

“Chẳng phải ông bảo Nhược Hân khiêng thùng à, bây giờ cái thùng này sẽ do ông khiêng, ôm lên rồi hạ xuống, ừm, giảm giá cho ông, mỗi lần nhấc lên hạ xuống trong mười giây, nếu chậm một giây không cần tay ông nữa” Trần Sang nói đoạn, lấy tăm xỉa răng vẫn luôn ngậm trong miệng ra, ngay lập tức phóng về phía Ngô Dịch An, không nghiêng không lệch vừa khéo đánh thẳng vào mặt ông ta.

Cây tăm vốn nhọn.

Nhưng có nhọn đến mấy cũng không phải kim.

Hơn nữa rất nhẹ, nếu muốn làm người khác bị thương vẫn có độ khó khá lớn.

Nhưng khi Trần Sang phóng cây tăm rơi lên mặt Ngô Dịch An, một đường máu lập tức hiện ra.

Vậy mà đâm rách mặt Ngô Dịch An.

Nhưng ông ta hoàn toàn không dám chạm vào, vội vàng giơ tay ôm cái thùng trước mặt lên.

Mười giây ôm một chốc nghe qua thời gian cũng khá dài, nhưng ông ta cảm thấy chắc chắn không dễ như vậy.

Kết quả tay ông ta đặt tay xuống cũng đã ba mươi giây, nhưng cái thùng trước mặt như thể cắm rễ dưới sàn nhà, ông ta ôm không nổi.

Nặng quá.

Ông ta thề cái thùng trước mặt chắc chắn đựng thứ gì đó như sắt, nếu không sẽ không nặng đến vậy.

Đột nhiên nhận ra, vốn dĩ ông ta còn tưởng mười giây rất dài, bây giờ phát hiện quá ngắn.

Ông ta gần như rất khó hoàn thành được.

Mặt đang chảy máu.

Vị trí cây tăm đâm vào, rất đau rất nhói.

Nhưng lúc khóe mắt liếc thấy Mạnh Tiệp Dư đang quỳ trước cửa, Ngô Dịch An không dám lười biếng chút nào, cắn răng tiếp tục nhấc thùng lên.

Lần này, cuối cùng đã khiêng lên được.

Nhưng ông ta vừa nhấc lên đặt xuống xong, đã nghe Trần Sang hờ hững bảo: “Bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất ông nên cầu nguyện Tô Nhược Hân ra ngoài, ừm, khi nào Nhược Hân ra ngoài, thì mười giây một lần khiêng thùng rồi đặt xuống của ông mới kết thúc, tôi nhớ hình như Nhược Hân bị ép phải khiêng hơn một trăm thùng, khiêng lên khiêng xuống, có thế nào ông cũng phải làm nhiều hơn Nhược Hân, chắc chắn không thể lười hơn Nhược Hân được, đúng không nào?”

Sắc mặt Ngô Dịch An trắng bệch.

Nghe từng câu nói của Trần Sang, ông ta chỉ có một suy nghĩ, hi vọng Tô Nhược Hân mau chóng ra ngoài, giải quyết sự đau đớn và tình huống khẩn cấp hiện nay của ông ta.

Ôm lên.

Đặt xuống.

Động tác Ngô Dịch An như máy móc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK