Dáng vẻ nửa dựa vào tường của Trần Sang khiến Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An hâm mộ muốn chết.
Nhưng hai người họ, bây giờ một người đang thoi thóp, một người bị tra tấn.
Giờ phút này hai người hối hận đến độ ngay cả suy nghĩ muốn chết quách đi cũng có.
Nhưng lại không đủ can đảm để chết.
“Ting…’ Cửa thang máy sau lưng mở ra. . Đọc t𝗿𝒖yệ𝒏 hay tại ﹏ 𝖳R𝒖 𝗠𝖳R𝑈𝑌𝗲𝗡.𝘷𝒏 ﹏
Gó người đến.
Ngô Dịch An tưởng mình sẽ được cứu ra khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, lại trông thấy một người đàn ông trước cửa thang máy đang đi lại đây.
Cảm giác hơi quen mặt.
Nhưng người không làm kinh doanh như ông ta nhất thời không nhớ nổi tại sao người này lại quen mặt đến thế.
“Họ Trần kia, anh đến đây làm gì?” Sắc mặt Hạ Thiên Tường u ám đầu tiên liếc một nam một nữ trước cửa căn hộ, sau đó nhìn về phía Trần Sang đang dựa vào vách tường, sắc mặt khó coi.
Thế mà Trần Sang lại đến địa bàn của anh.
Trần Sang muốn bị đánh mà.
“Hạ Thiên Tường, anh bảo vệ Nhược Hân như vậy đấy à? Anh để hai tên này bắt tay nhau ức hiếp Nhược Hân à? Nếu như anh không bảo vệ được thì để tôi”
Hạ Thiên Tường đấm Trần Sang một cái: “Tôi không cần, cút đi.”
“Tôi không đấy.” Trân Sang trở nên bướng bỉnh, nếu như anh ta đã dám đến thì sẽ không sợ đánh nhau với Hạ Thiên Tường một trận.
Bệnh của anh ta không hề ảnh hưởng đến chuyện anh ta đánh nhau, chẳng qua chỉ là di chứng của việc cắt bỏ tuyến giáp mà thôi, huống hồ bây giờ ngày nào Tô Nhược Hân cũng gọi video với anh †a, sau này viết một đơn thuốc chụp cho anh ta là được.
Anh ta cảm thấy sức khỏe của mình đã đỡ hơn trước một chút.
Không thể không nói y thuật của Tô Nhược Hân càng ngày càng đáng nể.
Đôi mắt Hạ Thiên Tường híp lại, nắm đấm kia bay thẳng đến trước mặt Trần Sang.
Sau đó dưới sự chú ý của bốn người khác ở hành lang, hai người đã nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt.
Nhưng cho dù là đánh nhau, Trần Sang cũng không quên trừng phạt Ngô Dịch An: “Nâng cục sắt của ông lên, mười giây một lần.”
Cơ thể Ngô Dịch An run rẩy, vội vàng tiếp tục nâng lên.
Giây phút này ông ta càng hối hận hơn vì mình đã thông đồng làm bậy với Mạnh Tiệp Dư bảo Tô Nhược Hân đi vác các thùng nước muối sinh lý và đường glu-cô.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Lúc này ông ta mới hiểu rõ cho dù Tô Nhược Hân tha thứ cho mình và Mạnh Tiệp Dư nhưng chỉ sợ hai ông lớn đang đánh nhau trước mặt đây sẽ không bỏ qua cho mình và Mạnh Tiệp Dư đâu.
Cảm giác như tận thế, trời sắp sập xuống.
“Bốp…”