“Đừng để tôi nói lần 2!” Liêu Vi trầm mặt, sau cô có 3 vệ sĩ cao to, 1 người cũng có thể bắt được Hòa Miêu, đừng nói 3.
“Cô ta! Cô tìm cô ta!” Hòa Miêu đột nhiên chỉ Bùi Nhiễm Nhiễm, “Cô ta, anh Âu Dương không cần tôi đều vì cô ta, anh Âu Dương thay tình đổi dạ thích cô ta rồi!”
Đây có được tính là đứng coi cũng trúng đạn?
Liêu Vi liếc nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm 1 cái, “Cô nói chuyện cũng phải suy nghĩ chứ, người vừa già vừa xấu này, Âu Dương sẽ thích? Anh ta thích nhất loại học sinh, mới không hứng thú với cô ta.”
“Âu Dương phu nhân quả nhiên tinh mắt, không bằng bây giờ đưa cô ta đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm đi về trước mấy bước, cô không muốn vô tội bị thương.
“Thật đó, cô phải tin tôi, đừng để bộ dạng bây giờ của cô ta lừa, trên thực tế rất biết cách mê hoặc người! Nếu không phải cô ta, tôi sẽ bị như bây giờ sao!” Hòa Miêu đã đổ toàn bộ tội cho Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Miêu Miêu, em nói bậy gì đó!” Hòa Thảo cũng nghe không nổi nữa, sao em có thể tùy ý vu oan người khác.
Nhưng tâm trạng Hòa Miêu kích động vậy, khiến cho Liêu Vi lần nữa đánh giá cô, thậm chí nhìn cô từng bước đi qua, tiếng cao gót rất chói tai trong chỗ chụp hình im lặng.
“Âu Dương phu nhân thấy trên người tôi chỗ nào giống học sinh? Không lẽ khẩu vị Âu Dương tổng kỳ lạ vậy?” Mặt vàng của cô lộ nụ cười khinh thường, giải quyết chuyện nhà mà giải quyết đến địa bàn của Cảnh thị.
“Cô tên gì?” Liêu Vi nhìn chằm chằm cô, trong lòng đã có sự cảnh giác với cô.
- ----------- --------------
“Xin lỗi, hình như tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của Âu Dương phu nhân.” Cô sớm muộn sẽ hung hăng đạp cô dưới chân, nhưng không phải bây giờ.
“Bùi Dĩ Hàn!” Khâu Tịch đột nhiên nói.
“Bùi, Dĩ, Hàn?” Liêu Vi đọc lại tên cô, trong lòng lại nghĩ đến người khác, người đã khiến cô mất hết mặt mũi trên hôn lễ.
“Đúng, Bùi Dĩ Hàn, anh Âu Dương thấy cô ta liền mê, anh đã thay đổi, không thích tôi thích cô ta!” Hòa MIêu nhân cơ hội nói thêm 1 câu.
Bùi Nhiễm Nhiễm khẽ nghiêng đầu nhìn cô 1 cái, cười nhạt nói, “Hòa Miêu, muốn vu oan cũng không thể cứ như vậy, ít nhất cũng phải chọn người khiến Âu Dương phu nhân tin được, tôi không tin mắt nhìn của Âu Dương tổng kém đến thích phụ nữ già mặt vàng đã có con như tôi.”
“Có con cũng tốt, kinh nghiệm phong phú.” Cảnh Thần Hạo mặt lạnh lùng bước vào, 1 tay bỏ túi nhìn những người khác trong chỗ chụp hình, “Không phải nhân viên đi ra hết cho tôi!”
“Cảnh tổng, lâu không gặp!” Liêu Vi quay người cười chào hỏi.
“Cảnh thị và Âu Dương thị đang trong quan hệ cạnh tranh, Âu Dương phu nhân tốt nhất đừng xuất hiện ở nơi của Cảnh thị, nếu không tôi sẽ tưởng cô..” Cảnh Thần Hạo dừng 1 chút, mắt đen liếc nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, “Coi lén bí mật thương nghiệp.”
“Không đâu không đâu, đương nhiên là không!” Liêu Vi không ngờ Cảnh Thần Hạo làm lớn chuyện vậy, “Hòa Miêu, cô còn không theo tôi!”
“Chị họ, cứu em!” Hòa Miêu nhìn Hòa Thảo nói lớn.
Hòa Thảo vừa muốn nói, vệ sĩ sau Liêu Vi đã đi về trước, bắt cô lại, “Các người thả tôi ra, thả tôi ra!”
“Cảnh tổng, có thể…” Hòa Thảo ngẩng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, mặt được trang điểm tinh tế không che được sự lo lắng.
- ----------- --------------