“Nhìn thấy em bị đánh, đương nhiên đau, không chỉ đau đầu, tim cũng đau” Đường Sóc bồng cô tiến vào trong thang máy, “sau này gặp phải chuyện như này, để Tiểu Mặc lập tức gọi điện thoại cho anh”
“Ồ! Được thôi!” cái đầu nhỏ của cô lại dựa sát hơn chút nữa lên trên người của anh, “cảm ơn anh”
Anh chăm sóc cô ấy là chuyện đương nhiên!
Khi quay trở lại phòng khách sạn, Ôn Thủy liền bị đặt lên trên giường, sau đó thì cô ngượng ngùng, mặt từ từ ửng đỏ, “tự em đi xem sao, chắc không có gì nghiêm trọng lắm?”
Nhưng mà cô cũng không chắc chắn, vởi vì trên người thật sự rất đau
“Anh đều bị em nhìn qua hết rồi, em không để anh nhìn lại sao?” Đường Sóc ngồi xuống trên giường, ấn lên đôi vai của cô, “đừng động đậy!”
“…” cô tuy là trước đây là muốn như thế, để anh ấy nhìn lại, nhưng bây giờ trên người của cô nhất định là có vết thương, cô muốn để anh ấy nhìn thấy là một thứ thật đẹp đẽ, trắng trẻo, không phải là điệu bộ bây giờ!
“Thủy Thủy” Đường Sóc cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy, “tam thời sẽ không làm gì với em cả, thả lỏng đi”
“Em không muốn! trên người em rất đau! Anh đừng động vào!” tay cô đặt lên trên bụng, đều bị cái cô Lê Tịnh đó đánh đến đáng thương
Đường Sóc nghe thấy lời của cô, khuôn mặt dịu hiền bỗng trầm xuống, “em không động đậy mới đúng, bộ trang phục này cần phải nhanh chóng cởi ra”
Cô cúi đầu nhìn một cái lên bộ trang phục trên người, đích thực là cần phải cởi ra à!
Cô đánh phải ngoan ngoãn ngồi dậy, mắt nhìn anh ấy, sau đó thì để mặc cho anh vởi trang phục
Ban ngày ban mặt làm chuyện như thế này, không phải sẽ gây cho người ta hiểu lầm sao?
Cô lại liếc nhìn một cái ra cửa sổ, rèm cửa được kéo che kín, trong đầu cô đang nghĩ cái gì chứ?
Không được, không được chiếm đoạt, bây giờ vẫn chưa thể chiếm đoạt anh ấy!
Trong đầu của anh ấy vẫn chưa khỏe mà!
Miếng vải rách nát trên người của cô, bộ trang phục nhuốm không ít huyết tương bị cởi bỏ, cô nhìn thẳng về phía anh
Đến khi trên người chỉ còn lại bộ đồ trong, cô cả người đều co rúm lại, khi cúi đầu nhìn mấy vết thương màu đỏ, “A Sóc! Giúp em chụp hình!”
Đường Sóc nhìn lên vết thương trên hai cánh tay của cô, trên xương đòn, trên bụng, cả người cơn tức giận từ từ nổi gần đến bên bờ vực bộc phát, vậy mà cô ấy lại muốn chụp hình, “em muốn chụp hình?”
“Đúng đúng, chụp 1 tấm, tải lên trên weibo, lên án thói quen xấu lấy chuyện công báo thù riêng này của cô ta! Cứ nghĩ rằng em là kẻ yếu đuối sao? Dễ dàng tóm thóp thế sao!” Ôn Thủy nói xong đi lấy túi xách, tìm ra điện thoại, đưa cho anh, sau cùng cúi đầu nhìn lên trên người của mình, “chụp ở đâu đây?”
“Không chụp” Đường Sóc nhìn vết thương đỏ ửng trên người của cô, không có chảy máu, nhưng mà nhìn thấy thôi mà đau lòng, vẫn nên bôi thuốc thì hơn
“A Sóc, anh cũng là ông chủ, giới giải trí là như vậy, không thể lộ ra những chỗ khác, vậy thì cánh tay vs xương đòn được chứ!” trên ngực cô không muốn đâu!
“A Sóc” Ôn Thủy nhìn thấy anh không có động đậy, cả người tiến sát lại gần anh, “em bình thường mặc lễ phục, cánh tay với xương đòn cũng lộ ra ngoài, vì vậy, là có thể để lộ được!”
“Chụp xong hình phải bôi thuốc” Đường Sóc cầm điện thoại, cô dựa gần như thế này, là để kiểm tra sự nhẫn nại của anh sao?
Vả lại nửa trên chỉ có mặc chiếc áo lót màu đen
“Được! em đều nghe anh!” cô chủ động tiến sát lại khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn một cái
Đường Sóc sững sờ, ánh mắt sâu thẳm hít một hơi sâu, cầm điện thoại lên chụp hình cho cô
Trong màn hình chụp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó, mỉm cười với anh, trong ánh mắt hiện lên bóng hình của anh, cô ấu dường như bất cứ lúc nào đều nhìn anh vậy
“Rất đẹp” sau khi anh chụp mấy bức, thì giao điện thoại lại cho cô, “anh đi tìm thuốc”
Anh mà không rời đi một lúc, anh sợ sẽ không chế không nổi bản thân
Ôn Thủy nhìn bóng hình vội vã rời đi của anh ấy, sâu trong mắt thoáng qua chút thất vọng, rồi giấu cả cơ thể mình vào trong chăn
Cầm chiếc điện thoại tải hình lên weibo, Lê Tĩnh à!
Quá đáng quá rồi! nhất định phải để cô ta ở trong giới giải trí không có chỗ đứng!
Trên mạng đã có đoạn clip Lê Tĩnh cầm dây roi đánh cô, Tiểu Mặc hiệu xuất làm việc thật sự nhanh chóng, chắc tiểu nha đầu đó lúc này cũng không có chuyện gì để làm!
Cô từ từ chẫm rãi nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân từ từ tiến đến, lại nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy tuýp thuốc bôi màu trắng, làm sao giờ?
Chẳng nhẽ phải để Đường Sóc bôi cho cô sao?
Nhưng mà như thế, trước ngực của cô, bọn họ…
“Em tự làm!” cô biết cơ thể của anh ấy lúc này vẫn không thể chịu đựng nổi, có thể lắm!
Cô cũng không phải là rất rõ
“Chỉ bôi thuốc, không làm gì khác” Đường Sóc nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, “anh vẫn là một đấng quân tử”
“Cho dù anh có làm điều gì khác, em cũng không có ý kiến, chúng ta dù sao cũng là bạn trai bạn gái rồi à!” cô nói xong thì tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt lại, cô nhất định là điên rồi!
Lại nói ra những lời như thế!
Cô là có bao nhiêu ham muốn?
“…” Đường Sóc kéo bỏ chiếc chăn trên người của cô, “nếu như đau, không phải nhẫn nhịn”
“Anh là muốn để em kêu lên?” người khác sẽ hiểu lầm đó!
“…” Đường Sóc mở nắp tuýp thuốc trong tay, “kêu đi!”
Cô không muốn kêu đó
Thuốc mát lạnh, thoa lên trên người cảm giác rất thoải mái, vả lại phần đầu ngón tay của anh ấy rất dịu nhẹ, chầm chậm thoa lên cánh tay của cô, lên trên bụng của cô, xương đòn của cô đều bị anh ấy thoa một lượt
Ôn Thủy cả khuôn mặt đã đỏ ửng có thể nhỏ giọt máu ra luôn rồi, đặt biệt là lúc này nhìn ánh mắt của anh dừng lại ở trên trước ngực của cô
Hai tay của cô ôm lấy ngực, “không muốn! trước ngực không đau”
Đường Sóc liếc nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn lên phần trước ngực của cô, “dựa theo vết tích bết thương này, trên ngực nhất định có vết thương”
“Anh là muốn lưu manh với em!” trước ngực của cô vốn dĩ đau nhất, anh còn trêu cô nữa
“Sau này, hôm nay không” Đường Sóc nhìn hai bàn tay ở trước ngực của cô, “tự làm, hay là anh giúp em”
“Ư ư ư” cô từ từ thả tay ra, “quá đáng rồi!”
“Quá đáng rồi? em để người khác đánh thành ra thế này? Không đánh lại? nhanh lên, sau khi bôi thuốc, chúng ta đi báo thù” Đường Sóc nhìn cô cởi áo ra, trong đầu đột nhiên trống rỗng, “chúng ta chút nữa thì đi báo thù!”
“Anh muốn làm gì với em? Đầu của anh vẫn còn đau đó!” cô lập tức nhắc nhở
“Anh” mắt của anh nhìn lên vết máu trên ngực trái của cô, thuốc lành lạnh ở trên đầu ngón tay, chậm rãi thoa lên cho cô, cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến thần kinh cả người của anh đều căng thẳng
Trong đầu căng phòng lên một dây, sắp muốn đứt rồi
Ôn Thủy cảm thấy cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô cần phải tự bản thân thoa thuốc, nếu không thì cũng sẽ không nhìn thấy người nào đó ở nơi nào đó đang có sự khác thường
Trước đây thường xuyên là cô trêu đùa anh, nhưng mà bây giờ cứ nghĩ đến viên đạn trong đầu của anh không có nữa, anh ấy sau khi khỏi rồi có thể bất cứ lúc nào ở bất kỳ đâu đều trêu chọc lại cô, cô lại không dám
Cô vốn dĩ dày mặt như thế!
Thật sự dày mặt, nếu không thì cũng sẽ không thích anh lâu nhưu vậy rồi, mới có dũng khí ở bên cạnh anh ấy
“Được rồi được rồi! không muốn thoa nữa!” cô lập tức kéo lấy tấm chăn đắp lên trên người, đôi mắt to tròn nhìn về phía anh, “em mệt rồi, muốn đi ngủ, chuyện trả thù gì đó, sau này nói tiếp!”
“Được, em nghỉ ngơi đi”
Ôn Thủy tức thì nhắm mắt lại, cô nghỉ ngơi, nhưng mà anh ấy ở đây, bọn họ làm sao nghỉ ngơi?
Quả nhiên, cô cảm thấy bên cạnh mình có người nằm xuống, ngay sau đó, cơ thể của cô lọt vào trong lòng của anh ấy, cơ thể của hai người đều có mùi hương nhẹ của thuốc
“Ngủ đi!” Đường Sóc áp sát vào bên tai của cô, nói nhẹ một câu