“Vâng, Cảnh tổng.” Bùi Nhiễm Nhiễm vì muốn kéo xa khoảng cách với anh, ngữ khí càng thêm cung kính.
Cảnh Thần Hạo không nói nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn cô 1 cái, vào phòng.
Cửa đóng lại, hình bóng người nào đó hoàn toàn biến mất, cô mới thật sự thở phào.
“Mami, mẹ sợ chú lúc nãy?”
Vì đã con gái không đến gần anh, Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nói, “Mami sợ chú, chú rất dữ, Noãn Noãn đừng nên đến gần.”
“Nhưng…”
“Noãn Noãn, nghe lời mami.” Nói xong, cô kéo tay con, bay nhanh vào trong thang máy.
Cửa thang mới đóng, cửa phòng lại mở ra, Cảnh Thần Hạo dựa vào cửa, sắc mặt không biết đang nghĩ gì.
Anh rất dữ, cô sợ anh?
Nghĩ đến đây, mày anh nhíu lại, lấy điện thoại gọi.
Lúc Thích Thịnh Thiên nghe điện thoại, bị dọa đến muốn nhảy lên.
“Nửa đêm, cậu không cùng xấu nữ vừa tới… uhm, không, Bùi tiểu thư…” Còn chưa nói xong, anh bị ngắt lời.
“Tư liệu của Bùi Dĩ Hàn, trước 7h sáng nay, gửi mail cho tôi.”
“Cô có 2 con, ở Anh 5 năm, nhân viên lên kế hoạch của tổng tài Te, sao, có vấn đề?”
Sắc mặt Cảnh Thần Hạo âm trầm xuống, “Sao cậu biết, cô ta có 2 con?”
Lòng Thích Thịnh Thiên nhảy dựng, ngữ khí nghiêm túc, “Anh em, cậu không phải động tâm rồi chứ? Tuy mắt giống… nhưng cậu cũng không thể…”
- ----------- --------------
Nói đến đây bị Cảnh Thần Hạo ngắt lời, ngữ khí không vui, “Kêu cậu tra thì tra, nhiều lời làm gì.”
Thích Thịnh Thiên thở dài, anh biết tính Cảnh Thần Hạo, “Mai tư liệu của cô ta sẽ xuất hiện trong mail cậu.”
Bùi Nhiễm Nhiễm lúc này, không biết bản thân đã khiến người nào đó nghi ngờ.
Cô mang con ra thang máy, nhìn cái liền thấy Bùi Dương và Lâm Tri Hiểu.
Mắt con trai tản ra hàn ý, nhìn thẳng Lâm Tri Hiểu.
Nhìn nghiêng, ánh mắt cực kỳ giống … anh ta.
“Dì Tri Hiểu, con phải tìm mẹ. dì không được ngăn con nữa.”
Lần đầu Bùi Nhiễm Nhiễm thấy con hoang mang như vậy.
Cho nên, cô lập tức đi về trước, “Dương Dương.”
Nghe giọng quen thuộc, mắt Bùi Dương ánh lên sự vui mừng, quay đầu nhìn nơi phát ra âm thành, sau đó chạy về phía mami, đưa 2 tay ôm lấy cô, ngữ khí thậm chí mang chút nghẹn ngào.
“Mami, dù không có daddy, con cũng có thể bảo vệ mẹ và em.”
Sau khi Lâm Tri Hiểu nhìn thấy, mắt đỏ lên, rất không dễ mới khống chế bản thân không khóc.
Đứa trẻ này, quá trưởng thành … ở nước ngoài mấy năm, chắc chịu nhiều cực khổ.
Không làm sao chịu đựng được, có lẽ sự thay đổi của bản thân, cũng vì lí do này.
Lâm Tri Hiểu lau mắt, đi về trước, cười nói, “Nhiễm Nhiễm, cuối cùng cũng xuống, nếu không tớ và con cậu sẽ đánh nhau mất.”
“Tri Hiểu, may mà Dương Dương không lên, nếu không không biết giải thích sao.”
Lâm Tri Hiểu hừ 1 tiếng, “Cậu nói cảm ơn với tớ làm gì, nhưng sau khi về, tớ cần phải nghiêm khắc tra hỏi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy cô 1 cái, “Biết rồi, về nhanh thôi.”
Nói xong, tay trái nắm tay con trai, tay phải nắm tay con gái đi về trước.
Bùi Dương quay lại nhìn thang máy 1 cái, tầng 18 có bí mật? Rốt cuộc mami ở với ai? Tại sao không cho cậu lên đó?
4 người mới ra khỏi cửa lớn nhà hàng Nặc Thiên, một hình bóng thon cao của đàn ông từ trong đi ra, thân thể thon dài, cao to. Sau tóc ngắn gọn gàng là khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt sâu thẳm.
“Hạo, anh quả nhiên ở đây.”
Tiếng phụ nữ khiến từng đợt nổi da gà truyển đến, mặc đầm ngắn màu đỏ, tóc xõa ra, mắt đeo kính đen, mang giày cao 10cm đi về hướng của anh.
“Cút.” Giọng Cảnh Thần Hạo không vui.
“Người ta rất không dễ mới tìm được anh, tin đồn lâu như vậy rồi, chừng nào anh mới công khai mối quan hệ này với báo chí?” Mặt người phụ nữ xấu hỏi, đến gần anh 1 bước.
Từ xa nhìn, 2 người như thân mật dính sát nhau.
Rất là thân mật, không tí khoảng cách.
Màn sau, vừa hay bị Bùi Nhiễm Nhiễm thấy được.
- ----------- --------------