Anh lắc đầu, “Không thể, không được, anh không hiểu được, em nếu như thích anh, thì đừng nên quan tâm đến người khác!”
Cố Linh đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, “Cái gì người khác? Đó là mẹ anh!”
“Đúng, đó là mẹ anh, chúng ta thương lượng lại với bà ấy, được không?” Mẫn Lệ vội vàng nắm lấy tay cô, “Đêm nay là ngày vui như thế, đừng giận nhé!”
“Anh tưởng rằng em muốn giận sao! Chẳng phải là anh làm em giận trước!” Cơn giận trong lòng cô vẫn chưa tiêu tan.
Nhưng bị anh nắm lấy, từ từ cũng dịu cơn giận xuống.
Cô có thể biểu hiện có chút quá khích rồi.
Đến lúc đến Lam Y trang viên, bên ngoài đã ngừng không ít xe.
Mẫn Lệ nhìn vào những chiếc xe khác, “Không ngờ bọn họ đến còn sớm hơn chúng ta.”
“Chúng ta vốn dĩ đã đi trễ.” Cô liếc anh một cái, liền mở cửa xe đi xuống trước.
Bên ngoài trang viên đều trang trí bong bóng màu tím xanh, còn có hoa hồng đỏ, gió thanh mát đem đến mùi hương thoang thoảng.
“Đây là lòng thiếu nữ của em?” Mẫn Lệ nhìn vào cô hỏi.
“Cái gì lòng thiếu nữ, đây gọi là lãng mạn!” Cô nhìn vào hoa hồng đỏ xinh đẹp, “Nhìn thấy cảnh tượng này chưa, hoa hồng đỏ, em sau này cũng muốn.”
“Em không phải thích màu xanh lam sao?”
“Ai nói thế? Anh quên là ngày đó người xem mắt với anh đâu phải là em?” Cô nhẹ liếc anh một cái, nghe thấy liền đi vào phía trong.
“Vợ đại nhân ở trên, nhỏ xin nhớ lấy!” Mẫn Lệ ôm lấy cô cùng nhau đi vào.
Vì không mời những người khác, người trong đại sảnh không nhiều.
Người thân hai bên thôi.
Nhưng chưa nhìn thấy hình bóng Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Noãn Noãn, ba con đâu?” Mẫn Lệ lẹ mắt nhìn thấy Noãn Noãn đang trong đại sảnh ăn đồ.
Noãn Noãn đầu cũng không quay đáp, “Họ đang làm chuyện quan trọng.”
Vào lúc này làm chuyện quan trọng.
Anh Hạo và chị dâu đúng là lợi hại!
Cố Linh bên cạnh liếc anh một cái, liền biết được trong đầu anh đang nghĩ gì, có thể sao?
Không phải chứ?
Không lẽ tưởng rằng mỗi người đàn ông đều giống anh vậy, bất cứ chỗ nào giờ nào cũng muốn phát tình sao?
Phát giác được ánh mắt của cô, Mẫn Lệ lập tức cười nói, “Vợ, em nhìn anh như thế, em cũng muốn làm chuyện quan trọng sao?”
“Em không muốn, đừng vu oan em, em đi ăn tí đồ.” Cô quay lưng liền đi, ánh mắt nhìn lên An Quân Huyền và Bùi Nhã Phán ở sofa đối diện.
Và trong phòng ở lầu trên, Bùi Nhiễm Nhiễm còn đang đút sữa cho em bé, Cảnh Thần Hạo ngồi ở giường bên cạnh nhìn cô.
“Vợ yêu, quà của em xác định không tháo sao?”
“Quà của em là anh sao?” Cô nhẹ nhàng liếc anh một cái, trên người làm gì có quà?
Là đang ghẹo cô sao?
“Vợ yêu, em thích quà của anh như thế, đêm nay sẽ tháo cho em, nhưng anh nói là……” Anh giơ tay phải lên, “Anh vừa nãy đã cầm trên tay, em bây giờ cũng không thấy được.”
“Xin lỗi, đầu của bảo bối che đi tầm nhìn của em.” Cô vừa nhìn như thế, đúng là không thấy thật mà!
“Không sao, anh tháo giúp em.” Anh mở chiếc hộp màu tím trên tay, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền.
Mặt dây chuyền cá heo màu tím nhạt, trên đó đính kim cương, nhìn vào vô cùng đặc biệt, nhưng cô bây giờ đeo sợi dây chuyền này, bảo bối có thể sẽ tháo mất.
“Anh đeo giúp em.”
“Bảo bối sẽ kéo đấy.”
“Đừng ẵm nó cao như thế.” Động tác anh nhẹ nhàng đeo giúp cô, “Rất đẹp, vợ càng đẹp hơn.”
Cô định nói chuyện, gò má bị anh nhẹ nhàng hôn một cái, cô ngây một hồi, nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của anh lộ ra một nụ cười nhẹ, “Uhm, chúng ta kết hôn hai năm rồi.”
“A……” Cô cúi đầu nhìn vào em bé, “Đứa con không nghe lời, không cho ăn nữa.”
Cô ẵm bảo bối ngồi dậy, đôi mắt em bé nhìn vào ba mẹ phía trước, “Làm sao đây, em vẫn chưa chuẩn bị quà cho anh đấy?”
“Quà của anh không phải ở trước mặt sao?” Ánh mắt anh nhìn và bảo bối phía trước, “Một món quà đáng yêu như thế.”
“Anh nói cũng phải.” Cô cười nhẹ, “Nhưng không có quà là gạt anh đấy, nhưng anh hình như không thiếu gì, mua cho anh một cái cà vạt mới, ở trong nhà.”
“Uhm.” Anh không quan tâm quà tặng, chỉ quan tâm cô.
Cảnh Thần Hạo bế lấy em bé, cô chỉnh sửa lại quần áo, liền cùng nhau xuống lầu.
Nếu không phải Mẫn Lệ nói làm gì trong ngày kỉ niệm kết hôn gì, cô và Cảnh Thần Hạo chắc sẽ không có cách nghĩ như thế, cùng lắm là hai người ra ngoài ăn gì đó, đơn giản một chút.
Nhưng mẹ trở về rồi, cô cũng muốn để mẹ biết cô bây giờ sống rất hạnh phúc, mẹ sẽ hiểu được cô tại sao muốn ở bên Cảnh Thần Hạo.
Vì đều là một gia đình, cho nên một chiếc bàn tròn là đủ rồi, cùng nhau ăn cơm.
Ngay cả nhà hàng xung quanh cũng đặt không ít hoa hồng đỏ, có chút quá nhiều rồi.
“Nhiễm Nhiễm, chúc hai anh chị tân hôn, không phải, chúc ngày kỉ niệm kết hôn vui vẻ!” Cố Linh bưng ly rượu liền đứng dậy, “Em cạn ly trước, chị tự nhiên.”
“Chị uống nước ép, đút sữa không thể uống rượu.” Cô bưng ly nước ép cười nhẹ, uống một ngụm.
“Ăn cơm đi!” Cảnh Thần Hạo không có tâm tư chúc mừng gì, đặc biệt là có nhiều người ở đây như thế.
Anh đương nhiên là vui mừng, nhưng so với cảnh náo nhiệt như thế, anh chỉ muốn ở bên Nhiễm Nhiễm hai người thôi.
Bối Tịnh Nguyệt nhìn vào hai người, trên mặt lộ ra một nụ cười mãn nguyện, Nhiễm Nhiễm hạnh phúc bà cũng vui mừng.
Bây giờ dần dần không còn như lúc mới về, cái ý kiến phản đối như thế rồi.
Cố Phi Trì may mà chưa đến, nếu không bà có chút lo lắng đột nhiên sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ba, mẹ, tân hôn vui vẻ!” Dương Dương Noãn Noãn cũng bưng ly nước ép nhìn vào họ.
“Cám ơn bảo bối, ngoan ngoan ăn cơm, ngày mai còn đi học.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười nói với hai anh em.
“Biết rồi ạ.” Noãn Noãn gật đầu, nhưng trang viên ở đây xa như thế, phải ngày mai sáng sớm đi đến trường thật sao?
Nếu mà ngủ qua đêm ở đây, rất là không muốn dậy.
“Khó khăn có một ngày tốt như thế, sau cơm tối, ca hát đi!” Cố Linh hưng phấn nói, “Thiết bị ca hát ở đây còn tốt hơn những nơi cao cấp!”
“Em muốn hát bài gì chúng ta về nhà hát, em bé phải đi ngủ, em ca hát gì!” Mẫn Lệ kéo lấy cô, nhỏ tiếng nói.
“Oh oh, em quên mất, xin lỗi nhé! Vậy chúng ta dùng cơm tối xong……làm gì? Đánh mạc chược đi! Em nhớ là anh nói anh lần trước thua cho bọn họ, lần này em nhất định sẽ giúp anh thắng trở lại! Tin vào kĩ thuật của em!” Khuỷu tay Cố Linh nhẹ nhàng đụng anh một cái, “Thế nào?”
“Đây là ý kiến không tồi.” Mẫn Lệ hiển nhiên chấp nhận.
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy ánh mắt đối diện của Cố Linh, cười nói, “Hai người chơi đi! Chị không rảnh, chị phải chăm sóc em bé.”
“Vậy hết cách rồi, chúng ta ở đây người ít, chỉ có thể để anh Hạo chơi thôi! Em phải giúp chồng em thắng trở lại, anh không chơi không được!” Cố Linh bưng ly rượu kính anh một ly, “Anh Hạo, nể mặt chút đi……”
“Em sẽ thua.”
“Không thể nào! Em từ nhỏ đã bắt đầu chơi mạc chược! Em là chược thần đấy, làm sao có thể thua được!” Cô ngẩng đầu uống một ngụm rượu, “Em nhất định thắng đấy.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào vể mặt kích động của Cố Linh như thế, rất muốn nói cho dù cộng Cảnh Thần Hạo, còn không biết những người khác thì sao?
Họ có đủ người chơi không?