Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm ở nhà họ Cảnh mấy ngày cũng tính về nhà rồi.

Trên đường về nhà, Cảnh Thần Hạo nhận được điện thoại của Mẫn Lệ, không cần điều tra người phụ nữ đó.

Thực ra thì...

Hình như do gần đây anh quá bận nên cũng quên chuyện này rồi, mà chuyện này giao cho Thích Thịnh Thiên xử lý.

Cho nên...

Đoán chứng, Thích Thịnh Thiên vẫn chưa có thời gian để điều tra rõ.

Cho nên Cảnh Thần Hạo lại nói với Thích Thịnh Thiên 1 tiếng, không cần điều tra.

“Cậu ấy có phải chịu đả kích rồi không? Còn chưa tìm được bạn gái?” Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, hiếu kỳ hỏi.

“Chắc là không.” Cảnh Thần Hạo sắc mặt điềm đạm đáp, “Chắc là cậu ấy tự tìm được rồi.”

“Vậy là tốt nhất rồi.” Cô cười, “Hôm nay phải đi khám thai.”

“Đúng.”

Thế là, tài xế đưa Dương Dương Noãn Noãn về, Cảnh Thần Hạo dẫn Bùi Nhiễm Nhiễm đi bệnh viện.

Sau khi chụp B xong, đứa trẻ rất khỏe mạnh, còn rất hoạt bát, còn không bao lâu nữa là đẻ rồi, cô nhất định không để trầm cảm sau sinh, tuyệt đối không được.

Nhất định sẽ không.

Cảnh Thần Hạo đỡ cô đi, đằng trước có 1 cô gái mặt áo đỏ chạy qua, cúi đầu, dường như tâm trạng không vui.

Cảnh Thần Hạo kéo cô vào trong góc, người phụ nữ đó nhìn có vẻ như sắp đụng vào họ, đột nhiên dừng bước lại.

Cô ngẩng đầu nhìn họ, khuôn mặt trắng ngần cười tươi, “Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ 1 số chuyện, không nhìn đường.”

“Không sao.” Bùi Nhiễm Nhiễm lắc đầu.

Cảnh Thần Hạo nhìn cách ăn mặc trang điểm của cô, cảm giác sao mà giống với người phụ nữ mà Mẫn Lệ miêu tả vậy?

“Phu nhân thật lương thiện, đứa trẻ nhất định sẽ khỏe mạnh.” Cố Linh nhìn họ, sau đó cười, rồi nhanh chóng vào thang máy.

Sau khi cô ta vào trong, thông qua khe hở trong thang máy nhìn dáng họ rời đi.

Mới từ trong thang máy bước ra, cô từ từ đi vào chỗ vắng không có camera, và chỗ nhìn thoáng đãng, cô có thể nhìn rõ Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn chưa lên xe.

Cô lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài, “Làm sao đây, cái tên Mẫn Tiểu Thụ cũng rất dễ thương...”

“Haha, người nói nghe nhẹ nhàng nhỉ,thích 1 người đơn giản vậy sao? Cho dù tôi đẹp tựa tiên nữ, cũng không đảm bảo tất cả mọi người đều thích tôi.”

“Nhưng, bụng của Bùi Nhiễm Nhiễm lớn như thế, có thể sắp đẻ rồi, lúc này, cho dù là mổ cũng không có vấn đề, bảy tháng là mổ đưuọc rồi.”

“ Cảnh Thần Hạo chắc là luôn ở bên cô ta, mà cô ta luôn ở Cảnh Gia, Cảnh Gia phòng bị chặt chẽ, không dễ đột nhập, chỉ có thể coi Mẫn Tiểu Thụ có giúp không.”

“Người hiếu kỳ thật đấy, thôi, đợi tin tốt của tôi! Nhất định cướp người ra cho ngươi.”

Cô đưa ánh mắt nhìn về hướng họ, Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đã lên xe.

“Tối nay Mẫn Tiểu Thụ ở đâu? Tra được địa chỉ gửi tôi, tôi mà không đi gặp anh ta, chuyện này không thể thành!”

“Còn nữa! Tôi vì chuyện này mà thất thân, làm sao?”

Góc miệng cô hé môi cười nhẹ, nghe lời đáp trong điện thoại, “Thôi! Tô gả cho hắn? Mơ đi! Không rảnh nói chuyện phím với ngươi, cúp đây!”

Cô nhìn xe Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo đã mất hút, mắt nhìn 1 hồi lâu, từ từ thu ánh nhìn lại, quay người đi.

Đêm đó.

Xuất hiện ở ;ầu 2 đại sảnh khách sạn Nặc Thiên, Mẫn Lệ mặc 1 bộ đồ tay vừa thân, tay cầm ly rượu, cười nhẹ, nói chuyện với người bên cạnh.

“Bùm”

Trong đại sảnh vọng lên 1 tiếng động lớn.

Anh và người bên cạnh quay đầu lại nhìn.

1 người đàn bà mặc đầm màu đỏ, trước mặt cô là 1 người đàn ông khí chất bình thường.

Tiếng động lúc này là do cô gái ấy đập vào người người đàn ông mà phát ra.

Mẫn Lệ vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, liền nhanh chóng len lỏi trong đám người kia để đi về phía cô.

Cố Linh không thèm để ý người đàn ông đối diện, “Anh dám động đến 1 sợi tóc của tôi, xem tôi lột da anh sao!”

“Cô ư? Cô nhìn bộ dạng cô xem, lột da tôi? Lấy cái gì làm hả?” Người đàn ông đối diện nhìn cô, đặc biệt là bộ ngực trong bộ đầm cúp ngực.

Anh đột nhiên muốn kéo lấy tay Cố Linh, “A...”

Cổ tay bị vặn đến đây, anh ta nghiên đầu nhìn cổ tay mình bị Mẫn Lệ nắm chặt, “Mẫn thiếu, bỏ tay, bỏ...tay!”

“Cút!” Mẫn Lệ mạnh bạo hất tay anh ta ra.

Người đàn ông đó nhanh chóng bỏ đi, Mẫn Lệ bọn họ không dám đụng!

“Cô không sao chứ?” Mẫn Lệ cúi đầu nhìn cô.

Cố Linh liếc nhìn anh ta cái, từ chỗ người bưng rượu bưng 1 ly rượu lên, quay người đi về hướng khác, không nói 1 câu nào.

Cô càng không để ý, anh càng phải bám theo.

“Cố Linh, cô bị dọa đến phát sợ rồi ư? 1 tên đàn ông xấu xa, trực tiếp phóng ly rượu, con dao, có chuyện gì tôi đỡ cho cô!” Mẫn Lệ nghiêng đầu nhìn cô, ly rượu trong tay chưa uống hết, lại bưng thêm 1 ly.

Quả nhiên bị dọa đến sợ rồi, lại cứ uống mãi thế.

Cố Linh 1 mình tìm đến nơi yên tĩnh, Mẫn Lệ ngồi xuống đối diện.

Ánh mắt xinh đẹp của cô quay qua, nhìn anh, “Anh lắm chuyện ghê? Chúng ta không có quan hệ gì, anh giúp tôi làm gì, trừ phi...anh còn có tình nghĩa với tôi? Hoặc là muốn tiếp tục lợi dụng tôi?”

“Cô nghĩ nhiều rồi, nếu như cô làm lớn chuyện, nếu chuyện này lên báo, bị ba mẹ tôi thấy, họ nhất định sẽ nói tôi, dù sao không thể nào buổi sáng còn lăn trên giường cùng nhau, buổi tối lại chia tay chứ.” Mẫn Lệ mím 1 ngụm rượu, đáp như đúng rồi.

“Sao có thể, Mẫn Tiểu Thụ, kiến thức của anh ít rồi, chẳng lẽ anh không biết trên đời này còn có cái gọi là pháo chia tay? Tức là sau khi chia tay còn lên giường 1 lần, huống chi là trước khi chia tay!” Cố Linh lắc lắc ly rượu trong tay, “Hay là anh đã quên, chúng ta không phải..thật.”

“Tôi...”Anh giúp cô, lại không để anh đi?

Trên đời này còn có người vô lương tâm đến thế sao?

“Cố Linh, cô đừng quên, cô nợ tôi 1 lần xin lỗi, huống hồ lúc nãy tôi giúp cô, chẳng lẽ không nên nói tiếng cảm ơn sao?” Khuôn mặt anh lạnh lùng, chăm chú nhìn cô.

“Công ơn cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, chỉ có lấy thân đền đáp, anh dám không?” Cô nói 1 hơi, trên mặt hiện lên nụ cười.

“Có gì không dám chứ.” Anh còn sợ gì.

“Được!” Cố Linh bỏ ly rượu trên tay xuống, đứng lên đi về bên anh.

Người dựa vào lưng anh, đôi tay từ từ hướng về anh, thân thể từ từ cử động, “Mẫn Tiểu Thụ, vậy anh phải lôi bản lĩnh anh ra chứng minh anh không phải tiểu Thụ, là tổng công...”

“Cô tự chuốc lấy đó!”

“Tôi tự chuốc lấy, chẳng phải anh giúp tôi sao?” Cô nhẹ nhướn mày.

Nhiệm vụ là thứ yếu, chủ yếu là phản ứng của anh hôm qua và tối hôm trước quả là có chút đáng yêu!

Anh ta đã tự cởi hết đồ ra, cô đã say đến nỗi bất tĩnh nhân sự, tối qua cũng thế, quả nhiên ngủ 1 đêm bên ghế sofa.

Người đàn ông đơn thuần như thế, cô đã đi nhiều nơi, vẫn là lần đầu gặp.

Có chút thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK