“Có điểm đáng ngờ không đi điều tra ở đây ngẩn người ra làm gì?” Cảnh Thần Hạo mặt lạnh.
“Em tới để quan tâm quan tâm hai đứa cháu trai cháu gái của em ấy mà! Nếu tụi nó đã không sao, vậy em đi trước!” Thích Thịnh Thiên vỗ vai Đường Sóc, “trông cậy vào hai người bọn họ là không thể nào, có tin gì báo liền cho tôi biết!”
“Anh đi đi!” Đường Sóc trả lời một cách ôn hòa.
“Câu này là thế nào? Tôi đi đi? Quá không may mắn!” Thích Thịnh Thiên mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn đi.
Thích Thịnh Thiên đi không được hai phút, một cửa phòng phẫu thuật khác được mở ra, Bùi Nhiễm Nhiễm vội vọt tới, không dám lớn tiếng gọi cô bé.
Noãn Noãn yên lặng nằm trên giường bệnh, trên trán quấn băng gạc, nhưng vẫn đẹp như là một con búp bê bằng sứ.
Hai đứa bé được sắp xếp ở cùng một phòng bệnh vip, Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở giữa, nhìn Dương Dương một cái, lại nhìn Noãn Noãn một cái, hai người cô đều không yên tâm.
Cảnh Thần Hạo thấy động tác này của cô, đi tới trước mặt cô, “hay là anh ôm em, thế này em cũng không cần phải nghiêng người.”
“Em thích nghiêng người.” Cô vẫn ngồi như cũ, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ một cách yên ổn của Dương Dương, cô quá sơ ý, mới để cho con mình xảy ra chuyện như vậy.
Sự áy náy sâu đậm và sự tự trách xông lên đầu, nếu như tụi nhỏ có di chứng gì, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Cảnh Thần Hạo ngồi xổm trước mặt cô, nắm chặt đôi tay đang đặt trên đầu gối của cô, “Nhiễm Nhiễm, ăn ít đồ trước đi, có được hay không?”
“Em không đói bụng, không muốn ăn, anh ăn đi!” Hiện giờ cô không cảm thấy đói bụng chút nào, chỉ muốn nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn mở to mắt gọi cô một tiếng mami.
Như vậy cô sẽ biết tụi nó không có chuyện gì.
Thế nhưng bác sĩ nói, tụi nó tạm thời sẽ chưa thể tỉnh lại, hai tiểu bảo bối đều bị thương ở chân, mặc dù không bị cắt bỏ, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
“Nhiễm Nhiễm, anh cũng không muốn tụi nó tỉnh lại nhìn thấy em tiều tụy như vậy, em muốn tụi nó nghĩ sao, nhất định sẽ khó chịu hơn em, Dương Dương Noãn Noãn yêu em như vậy, cũng hi vọng em có thể yên ổn.” Nếu như anh không có tác dụng, thì lấy Dương Dương Noãn Noãn ra khuyên cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm lại nghiêng đầu nhìn Noãn Noãn, cô nào có tâm trạng ăn cơm, hận không thể thay tụi nó nằm trên giường bệnh.
“Em thà rằng người bị thương là em, cũng không muốn tụi nó bị thương.” Cô nhỏ giọng nói một câu.
Mặc dù biết rất rõ nói những lời này ra anh sẽ giận.
Quả nhiên anh đã giận, Cảnh Thần Hạo dùng sức bóp khuôn mặt của cô một cái, “em có phải đã quên em đang trong kỳ kinh nguyệt không, em không ăn cơm, sức khỏe của em có thể chịu được sao?”
“Em......” Bùi Nhiễm Nhiễm có chút ảo não nhìn anh, anh không nói chuyện này cô hoàn toàn quên mất.
“Em muốn đổi......” Cô cắn môi, xấu hổ nói ra miệng, “băng vệ sinh.”
Thế nhưng trong túi cô căn bản không có, cô phút chốc đứng dậy, “em đi mua.”
“Em ngồi đi, anh đi!” Cảnh Thần Hạo ấn bờ vai cô xuống, “quản gia lập tức đem cơm vào, nhớ kỹ ăn chút đồ trước.”
“Không muốn, em đi với anh nha!” Chắc chắn anh sẽ rất dễ bị nhận ra, một mình anh đi mua thứ đồ đó của phụ nữ.
Nghĩ thôi cũng thấy không thể tưởng tượng nổi! -----------Nhóm dịch: Boss – App iNovel---------
"Anh đi được rồi, mua rồi ra ngay.” Cảnh Thần Hạo ngược lại không nghĩ nhiều như Bùi Nhiễm Nhiễm, anh chỉ mua một món đồ mà thôi.
“Vậy anh đi một mình, anh không thấy xấu hổ sao?” Cô thật sự bó tay rồi, mặc dù cô cũng rất muốn ở đây coi chừng Dương Dương Noãn Noãn.
“Không xấu hổ, mua cho bà xã, có gì phải xấu hổ.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu tại hôn lên mặt cô một cái, “nhớ kỹ ngoan ngoãn ăn cơm.”
“Dạ!” Cô muốn ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ăn không vô.
Cảnh Thần Hạo vừa ra khỏi phòng bệnh, liền gọi cho Thích Thịnh Thiên, “thế nào?”
“Em vừa mới tra ra được một chuyện thú vị, trong tài khoản của người tài xế đó 3 ngày trước nhận được một khoản tiền, năm triệu! Rất rõ ràng là có người mua hung thủ giết người.” Thích Thịnh Thiên giờ phút này đang lái xe, chạy đến một nơi.
“Là ai?” Cảnh Thần Hạo bước vào thang máy, trên vách thang máy màu bạc chiếu ra khuôn mặt lạnh lùng lúc này của anh.
“Liêu Vi!”
Người phụ nữ đó......
“Anh Hạo, bây giờ em đang tới nhà cô ta, trước hết bắt cô ta lại rồi nói!” Thích Thịnh Thiên vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ xe, lại dám làm thế với cháu anh, chán sống rồi.
Cảnh Thần Hạo cúp điện thoại, đi ra khỏi thang máy, trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi và một cái áo khoác, trận tuyết lớn và cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào cổ anh, anh giống như là không cảm nhận được hơi lạnh vậy, cúi người ngồi vào trong xe.
Đến siêu thị gần đó, anh trực tiếp lấy nhãn hiệu mà Nhiễm Nhiễm hay dùng đi đến quầy hàng, “quẹt thẻ!”
Thu ngân nghe được giọng nói trầm thấp liền ngẩng đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo không hề có một nụ cười, không chỉ như thế, cảm giác không khí xung quanh cũng lạnh xuống mấy độ.
Thu ngân luống cuống tay chân quẹt thẻ cho anh, bỏ đồ vào túi và đưa cho anh, đợi sau khi anh đi rồi mới phản ứng lại, rồi nhìn đồng nghiệp đối diện cô, “vừa nãy tôi không nhìn lầm chứ! Đó là Cảnh tổng!”
“Tôi cũng nhìn thấy, rất đẹp trai a! Dáng vẻ lạnh lùng quả thực quá mê người!”
“Nhưng khí thế của anh cũng quá lạnh đi, chẳng lẽ bởi vì tới một thời kỳ kinh nguyệt, mà anh giận thành vậy sao?”
“Ha ha! Đại tổng tài tinh lực tràn đầy!”
Cảnh Thần Hạo hoàn toàn không biết nhân viên trong siêu thị xem anh là đối tượng để trêu chọc, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng trở lại bệnh viện, nhìn Nhiễm Nhiễm, còn có Dương Dương Noãn Noãn.
Lúc anh trở lại phòng bệnh, đã nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở giữa, nghiêng người nhìn Noãn Noãn, quản gia đứng ở một bên, cô một miếng cũng không có ăn.
“Thiếu gia!” Quản gia nhìn thấy Cảnh Thần Hạo trở về, tựa như trông thấy cứu tinh vậy.
Cảnh Thần Hạo đi đến trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, một câu cũng không nói ôm cô lên, đi thẳng đến phòng vệ sinh.
Quản gia biết điều rời khỏi, mà Đường Sóc trước đó đã rời khỏi.
“Thân là người còn đang chảy máu duy nhất của nhà chúng ta, Bùi Nhiễm Nhiễm, nhiệm vụ bây giờ của em chủ yếu là thay nó, sau đó đi ra ăn cơm!” Cảnh Thần Hạo mở một cái ra, cầm tới trước mặt cô, “hay là em cần anh giúp em.”
“Anh ra ngoài đi!” Cô vội nhận lấy, loại chuyện này, cô mới không muốn anh giúp.
Nghe được tiếng nói của cô vẫn còn sức, anh mới an tâm lui ra ngoài.
Anh đứng giữa giường bệnh học theo dáng vẻ nhìn Dương Dương Noãn Noãn của Nhiễm Nhiễm khi nãy, bọn họ ngủ một cách yên lặng, cũng giống như chỉ là ngủ thiếp đi, không phải bởi vì bị thương.
Bùi Nhiễm Nhiễm ra ngoài đã nhìn thấy anh đứng ở giữa cúi đầu nhìn tụi nhỏ, cô chậm rãi đi tới, hiện giờ bị giày vò như thế, cô cũng cảm thấy đói bụng.
Quan trọng nhất là anh nói đúng, không thể để Dương Dương Noãn Noãn sau khi tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô.
“Ăn cơm đi!” Cô chủ động mở miệng.
“Dạ!”
Hai người yên lặng ăn cơm, không có nói gì.