Ngoài trang viên tuyết lớn đang rơi như lông ngỗng bay đầy trời, mà trong phòng lại nhiệt tình như lửa, quấn quýt triền miên, không ngừng.
Bùi Nhiễm Nhiễm đến cả thở cũng không được, đã nói trước là phải biết tiết chế mà?
Tuy Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo đã rời đi, nhưng yến tiệc của những người nổi tiếng thì vẫn cứ náo nhiệt, cứ cụm ly không ngừng, người người qua lại.
Thích Thịnh Thiên đôi tay trái vàng ngọc của anh, đặt lên vai của Đường Sóc, “Anh em, chúng ta lạc hậu rồi! Lạc hậu đến 5 năm, tròn 5 năm!”
“Các người có biết anh Hạo quá đáng như thế nào không? Trước đây còn bảo tôi cá cược với anh ấy xem ai kết hôn trước, may mà tôi không có cược! Tôi đến đối tượng còn chả có, còn con trai anh ta đã 5 tuổi rồi!” Thích Thịnh Thiên giơ 5 ngón tay còn đang run run lên.
Giờ trong đầu anh toàn xuất hiện hình dạng của cậu bé Cảnh Thần Hạo, khuôn mặt đó, khí chất đất, hoàn toàn di truyền từ Cảnh Thần Hạo.!
Đường Sóc bưng ly rượu trên tay, liếc nhìn bàn tay run run của anh, cười nhẹ nói, “Anh có thể tìm mà…”
“Tìm không được!” Thích Thịnh Thiên rút tay về, bưng ly rượu lên, ánh mắt liếc nhìn cái, thì thấy Âu Dương Lập đang lén lút đi vào.
“Đường Sóc, nếu anh là Âu Dương Lập, anh có điên không?” Thích Thịnh Thiên nhìn bóng dáng của Âu Dương Lập, thì chuẩn bị đứng lên.
“Có.” Phản ứng của Âu Dương Lập hôm đó có thể thấy, có thể làm ra chuyện gì nữa thì không nói trước được.
“Haixx” Thích Thịnh Thiên bỏ ly rượu trên tay xuống, muốn từ trên ghế trực tiếp xông ra đó.
Mẫn Lệ còn đang uống rượu, Thích Thịnh Thiên chạy ngay qua chỗ anh, Đường Sóc nhanh chóng biến mất.
Anh tiếp tục bưng ly rượu cũng không được, bỏ xuống cũng không xong.
Sau cùng anh uống hết ly, rồi chạy theo, ngày tháng tốt đẹp không thể ngừng lại thêm xíu sao?
Trong đầu Âu Dương Lập giờ đây toàn là 1 mảng mơ hồ, anh vốn không biết anh nên làm gì, trong lúc mơ hồ đã lên tới lầu 2.
Thân hình anh lắc lư, ánh đén trước mắt cứ phân lớp, nếu không phải 1 tay dựa vào tường, anh có lẽ đã ngã rồi.
Trong đầu anh hiện ra cảnh Cảnh Thần Hạo cầu hôn Bùi Nhiễm Nhiễm, mặt cô tươi cười không chút giả tạo, anh nhận ra đó là sự nghiêm túc thật sự!
Nhiễm Nhiễm của anh ta sao có thể gả cho người khác!
Không thể!
Tay phải dường như nắm được nắm cửa, dùng lực đẩy, dường như không chút phản ứng, anh lại dùng sức xoay, sao lại không mở được.
Anh mới phát hiện, cửa này không mở được….
“Ầm Ầm ầm…”
Âu Dương Lập đưa chân đạp mạnh cánh cửa, trong miệng không ngừng hét, “Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm…”
Trong phòng Lâm Tri Hiểu đang thay đồ, nghe thấy âm thanh thì hốt hoảng, phản ứng đầu tiên là cánh cửa đó chắc là rất chắc chắn.
Cánh cửa đang bị rung mạnh, rồi cô đột nhiên nghe thấy tiếng xong vào, nhanh chóng mặt đồ và, nhưng không dám ra ngoài, tay trái tay phải còn cầm vũ khí, rồi cầm 1 bình hoa đi ra ngoài.
“Ầm” 1 tiếng, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Lâm Tri Hiểu chỉ nhìn thấy ánh sáng sau lưng có người, liền nhắm mắt đập bình hoa lên người đó, “A A A…ra ngoài…!”
“Bùm” 1 tiếng, bình hoa rơi xuống đất, Lâm Tri Hiểu vội lùi sau, “Đừng vào đây đừng vào đây!”
“Lâm, Tri, Hiểu!” Thích Thịnh Thiên tay sờ lên trán, thì thấy trên lòng bàn tay có không ít máu.
Lâm Tri Hiểu nghe thấy giọng của Thích Thịnh Thiên, thì ngừng lại, ngẩng đầu lên, còn ngoài cửa Mẫn Lệ đang đạp chân lên người Âu Dương Lập, còn Đường Sóc đứng kế bên, đang canh chừng hắn.
“Chuyện gì đay?” Cô từ từ đi qua đó, vừa nãy cô nghe giọng của Âu Dương Lập, bị dọa nên phải tự vệ, không có ý khác.
“A…anh chảy máu rồi!” Lâm Tri Hiểu chạy đến trước mặt của Thích Thịnh Thiên phát hiện trán anh có vết tích, trên nền nhà có máu.
“Tôi không cố ý đâu, tôi cho rằng người vào đây là Âu Dương Lập!” Giờ Âu Dương Lập đang hôn mê, người có chuyện lại là Thích Thịnh Thiên.
“Các người đi trước!” Thích Thịnh Thiên quay lưng nói với mấy người Đường Sóc, rồi đưa tay đóng cửa lại, nhưng cửa phòng lại từ từ mở ra.
Do bên ngoài Âu Dương Lập đã cửa không ngừng, lúc Thích Thịnh Thiên đi tới thì đá vào người Âu Dương Lập, thực ra là dùng Âu Dương Lập để mở cửa.
Khóa cửa đã bị hư.
“Ồ ồ….”Mẫn Lệ kéo Âu Dương Lập đi, nhìn vào bên trong, “Thư lý Lâm nhớ chăm sóc cho Thích Thịnh Thiên đang hoàng nhé! Băng bó nhé! Chúng tôi đi trước!”
Mẫn Lệ kéo chân của Âu Dương Lập, hoàn toàn không để ý đến việc đang kéo lê lết anh ở ngoài hành lang, Đường Sóc ung dung đi sau, trên môi nở nụ cười nhé, tối nay thật thú vị!
Trong phòng, Lâm Tri Hiểu mở đén, nhìn thấy tóc của Thích Thịnh Thiên bết máu, máu tươi chảy xuống má anh, nhìn cảnh trước mặt khiên chân tay cô rối bời.
“Đợi đã, tôi đi tìm tủ thuốc!” Lâm Tri Hiểu quay người đi, nhưng tay lại bị Thích Thịnh Thiên nắm chặt.
Thân hình cô bị anh dùng lực giữ lại, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, thấy vết máu, trong lòng cô lại thấy sợ.
“Anh kéo tôi làm gì, tôi đi tìm tủ thuốc.” Giờ anh còn đang chảy máu! Anh rốt cuộc không biết sao?
“Cô cứ như vậy tìm đến bao giờ? Đầu giường bên trai ngăn thứ 2!” Thích Thịnh Thiên buông cô ra, đi vào trong.
Đầu anh giờ đang rất đau, nhưng thân thể anh đau anh có thể chịu được, còn trong lòng anh đang vui.
Sau này anh có thể quang minh chính đại bám theo cô, bị bình hoa đập cái thật đáng.
Lâm Tri Hiểu nghe lời anh, rất nhanh tìm thấy tủ thuốc, kéo anh ngồi xuống, “Sao anh biết rõ vậy?”
Cô là người phụ trách mà còn không biết.
“Anh là ai? Chỗ này không những đến gần 100 lần, mà còn…” Thích Thịnh Thiên đột nhiên im lặng, anh đang nói bậy gì đó.
Nhưng mong cô không nghe thấy gì, không nghe thấy.
“Bao nhiêu lần?” Trong tay Lâm Tri Hiểu đang cầm kéo tính cắt tóc anh, nhưng khi kéo đụng tới đầu anh, cô lại dừng lại,
“Tôi đột nhiên nhớ ra, Trang viên này có bác sĩ, anh đợi tí, tôi đi gọi bác sĩ, sẽ về liền.”
Cô chạy nhanh quá, Thích Thịnh Thiên khi phản ứng kịp thì thấy đã nắm ấy tay đang cầm cây kéo.
Lâm Tri Hiểu lập tức khuỷu gối nhìn anh, trong tay còn có ấn đỏ, không có vết tích chảy máu.
“Không cần gọi bác sĩ, chỉ là vết thương nhẹ gọi bác sĩ làm gì, cô không sợ bị mất mặt sao!” Thích Thịnh Thiên liếc nhìn cô, miệng đã có chút trắng bệch, “Nhanh lên! Thoa thuốc!”
“Anh quyết định để tôi làm sao? Tôi không biết băng, mà tóc anh nhất định sẽ bị cắt rất xấu, Thích Tổng anh phải nghĩ cho kỹ, nếu anh muốn đội tóc giả, tôi sẽ lựa cái đẹp cho anh.” Lâm Tri Hiểu cúi đầu yếu đuối nhìn anh, mặt trắng bệnh, nhưng phần máu chảy xuống vẫn còn nhuốm đỏ.
Trong đầu Thích Thịnh Thiên nghĩ đi nghĩ lại, nếu anh xuất hiện trước công ty với 1 bộ tóc xấu ơi là xấu, anh thật sự không dám nghĩ tiếp.
“Đi đi đi, gọi bác sĩ đến phòng tôi.” Cửa khóa phòng cô đã hư, không thể ngủ ở đây được nữa.